Mới ra khỏi phòng thí nghiệm, La Tâm và Lâm Tố từ phía đối diện đi đến.
“Ông chủ, ngươi đi đâu vậy?”
“Đi mỏ Lam Tinh lấy quặng.” Thư Tiểu Bạch nói ra.
“Ông chủ, ngươi đang nghiên cứu ma pháp Quang Minh sao?”
“Đúng thế.” Thư Tiểu Bạch tùy ý ứng phó một câu.
“Vậy nghiên cứu ra ma pháp mới ko?” Lâm Tố vẻ mặt khổ sở nhìn Thư Tiểu Bạch.
“Nếu như ngươi còn đến đây chặn đường ta, ta sẽ tình nguyện quên đi mấy cái ma pháp Quang Minh vừa sáng tạo ra.”
“Ông chủ, mời người.”
“Tiểu Bạch ca, ta cảm thấy ngươi nên đem tâm tư dùng vào việc sáng tạo ma pháp Vong Linh, ma pháp Vong Linh mới là ma pháp đáng giá đi sâu vào nghiên cứu nhất, mấy loại ma pháp khác đều chỉ là bàng môn tà đạo.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi xem thường Quang Minh sao?”
“Không sai, ta chính là xem thường ma pháp Quang Minh, ngươi ko phục?”
“Đã thế thì, ngươi liền tiếp nhận Thánh Quang thẩm phán đi.”
Phanh----
La Tâm nện lên mặt Lâm Tố một quyền.
“Ngươi…nữ nhân hèn hạ! Lúc trước ta nên dùng một mồi lửa đem thi thể của ngươi đốt đi.”
“Ma pháp cũng ko học được bao nhiêu, lại dám ở trước mặt bản tiểu thư hung hăng càn quấy, xem ra trước khi ngươi trở thành mối uy hiếp phải đem ngươi giết từ trong trứng nước.”
Thư Tiểu Bạch nhìn hai người trao đổi với nhau, rất vui mừng mà gật đầu.
Xem ra mấy tiểu đệ của mình ở chung rất hòa hợp.
“Các ngươi chơi đi, ta đi làm việc.” Thư Tiểu Bạch quay ngươi muốn đi.
La Tâm lập tức vứt lại Lâm Tố, bắt kịp Thư Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch ca, ta cũng muốn đi.”
“A? Ngươi cũng muốn đi?”
Nhưng La Tâm đúng là có thể đi.
Dù sao bây giờ nàng cũng ko phải người sống.
Phóng xạ Lam Tinh ko ảnh hưởng gì tới nàng.
“Ông chủ, ta cũng đi.”
“Ngươi đi làm gì?” Thư Tiểu Bạch ko có ý định mang cái vướng víu này theo.
Lâm Tố là người sống, nếu như hắn ko có quần áo bảo hộ, đi vào mỏ Lam Tinh ko khác gì với tự sát.
Mỏ Lam Tinh có phóng xạ lớn như vậy, có thể khiến cho khí quan trong cơ thể của hắn trong vòng mười ngày sẽ trở nên suy yếu.
“Ông chủ, ta đã nắm giữ ma pháp Quang Minh mới, là chính ta sáng tạo ra, Lĩnh Vực ko thể xâm phạm.”
Trên mặt Lâm Tố hiện ra biểu lộ mau đến khen ta là thiên tài đi, nhìn Thư Tiểu Bạch.
Lĩnh Vực ko thể xâm phạm? Thư Tiểu Bạch cảm thấy nếu như bỏ như chữ ko thì hắn sẽ càng có hứng thú.
“Lĩnh Vực của ngươi có thể chống cự được phóng xạ ko?”
“Không có vấn đề, ta đã thí nghiệm qua rồi.”
“Vậy được rồi, đi thôi, đúng lúc ta đang cần nhân thủ.”
Thư Tiểu Bạch dẫn bọn họ đi sào huyệt của Đại Đầu.
Trước mắt, Đại Đầu là phương tiện giao thông tốt nhất của Thái Dung thành, ko có cái thứ hai.
……
“Sâm La tiên sinh, ta nghĩ ta đã tìm ra manh mối của nhóm người kia.” La Hoàng đi đến trước mặt Sâm La.
“Ồ? Đã tìm được rồi?” Dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài, thực ra nội tâm Sâm La rất kích động.
Dù sao hắn đã bị lãnh đạo cao tầng gây áp lực và thúc giục nhiều lần.
Sâm La biết, bọn họ chỉ coi mình là một con chó.
Nhưng Sâm La biết định vị của mình.
Dù hắn phụ trách an toàn của cả khu an toàn.
Nhưng hắn ko có cách nào phát động phản loạn.
Hắn có kế hoạch và ý nghĩ riêng của mình.
Phản loạn cũng ko nằm trong kế hoạch của hắn.
Hắn cần chính là một thế cục an ổn.
Mặc dù thế cục của khu an toàn bây giờ cũng ko tính là an ổn, nhưng ít nhất dưới vũ lực của hắn bảo vệ cũng ko có quá nhiều phiền toái.
Đương nhiên, đây là trước khi đội ngũ đàm phán của Bạch Quỳnh hội đến.
Đội ngũ đàm phán của Bạch Quỳnh hội và chính phủ tạm thời đã đạt thành hiệp nghị.
Nhưng họ vẫn canh cánh trong lòng đối với nhóm người tập kích họ.
Bọn hắn tỏ thái độ đối với chính phủ tạm thời, nếu như chính phủ tạm thời ko có cách nào bắt được nhóm người đó.
Bọn họ ko ngại điều động viện binh tới.
Chính phủ dĩ nhiên ko đồng ý.
Chính phủ tạm thời Bắc thành bây giờ lực lượng quá mức yếu kém.
Nếu Bạch Quỳnh hội lại phái thêm người đến.
Ai biết được địa vị thống trị của bọn họ có thể bảo trì được hay ko.
Bọn họ có thể thừa nhận địa vị của Bạch Quỳnh hội.
Nhưng Bạch Quỳnh hội ko thể chạm vào lợi ích của họ.
Nên sẽ ko có khả năng đồng ý để Bạch Quỳnh hội phái thêm người đến.
Cho nên công việc khổ sai này rơi xuống đầu Sâm La.
“Ta cũng ko xác định.” La Hoàng nói : “Ta chỉ là hoài nghi một khu vực.”
“Khu vực nào?”
“Nam thành, khu vực đó một con dị thú đều ko có, dường như đã được thanh lý qua.” La Hoàng dừng lại một chút, lại nói: “Đồng thời ta còn phát hiện, trong khu vực đó có kiến trúc có ánh đèn vào ban đêm.”
“Có thể xác định là kiến trúc nào ko?”
“Chắc là tòa nhà của công ty sinh vật Tinh Hồng.”
“Hả? Công ty sinh vật Tinh Hồng? Ta nhớ nhà công ty này đã chuyển đi trước khi Tai Họa Chi Dạ(đêm tai nạn) phát sinh.”
“Có thể người ở bên trong ko phải là người của công ty, hoặc là việc chuyển đi chỉ là để che mắt, tóm lại việc này ko quan trọng, quan trọng bọn họ là người mà Sâm La tiên sinh muốn tìm.”
Sâm La gật đầu: “Hiệu suất làm việc của ngươi để ta có chút bất ngờ.”
“Tiếp theo cần phải làm gì?”
“Báo cho Vu giáo sư biết, còn nữa, chọn ra mười học viên ưu tú nhất, đêm nay hành động đi.”
“Sâm La tiên sinh, ko cần bàn bạc chiến thuật kỹ lưỡng hơn sao?”
“Không cần, khi ngươi giám thị bọn họ, có lẽ bọn họ cũng đã biết rồi, cho nên vì để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là trực tiếp xông lên là tốt nhất.”
Tại thời điểm hiện tại, dù hình thái xã hội gần như đã sụp đổ.
Nhưng cũng ko phải hoàn toàn ko có chỗ tốt.
Nếu như là trước kia, thế lực cùng thế lực đối kháng thường thường đều cần phải cãi cọ chán chê.
Mà hiện tại ko cần phiền toái như vậy, tìm được đối phương, tiêu diệt đối phương, loại phương thức thô bạo này lại là tốt nhất.
Chiến lược đơn giản nhất, trực tiếp đánh lên.
Đây cũng là việc hắn am hiểu nhất.
Đặc biệt là bây giờ hắn còn nắm giữ Chiến Tranh học viện.
Đồng thời Vu giáo sư còn mang đến cho hắn một món quà lớn.