Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 162 - Chương 163 - Đòn Sát Thủ

Chương 163 - Đòn sát thủ
Chương 163 - Đòn sát thủ

“Tiểu Bạch ca, sau khi cải tiến hiệu quả của Long Tượng Bàn Nhược Công rất tốt, ngươi nghiên cứu đến đâu rồi?”

Thư Tiểu Bạch gật đầu: “Ngươi cứ luyện Long Tượng Bàn Nhược Công đi, nội công tâm pháp mới vẫn chưa hoàn thiện lắm.”

“Ta biết, ta cũng ko vội.” Khi ở trước mặt Thư Tiểu Bạch thì Lý Thục Vân hết sức ổn trọng.

Lần đầu tiên Thư Tiểu Bạch muốn truyền thụ nội công cho nàng thì Lý Thục Vân đã từ chối, hiện tại nàng hết sức hối hận.

Vì thế mà đã phí phạm mất nửa tháng thời gian.

Nếu như mình có thể tu luyện sớm hơn nữa tháng thì tu vi của mình sẽ ko như bây giờ.

Hiện tại nàng đã hết sức rõ ràng công dụng của nội công.

Thể hiện trực tiếp nhất ở thời điểm học tập và lĩnh ngộ Rokushiki.

Nàng tu luyện Rokushiki từ rất sớm, nhưng lúc đầu nàng vẫn ko nắm giữ được.

Nhưng mà sau khi tiếp xúc với nội công, tốc độ tu luyện Rokushiki của nàng nhanh như gió.

Thư Tiểu Bạch duỗi lưng, vất vả một đêm cho nên hắn quyết định thưởng cho mình một thùng máu rồng.

……

“Chủ nhân, ngươi có thể ko lấy máu của ta nữa ko? Lão Vu có vài vật thí nghiệm, ngươi lấy máu của chúng đi.” Đại Đầu oán trách.

“Chúng ko mạnh như ngươi, ngươi là vật thí nghiệm mạnh nhất, bọn chúng làm sao mà so sánh được với ngươi.”

Đại Đầu lau nước mắt chua xót, loại mạnh nhất này, hắn cũng ko thèm.

Thư Tiểu Bạch nằm trong bồn tắm máu rồng, cầm quyển sách lịch sử giết thời gian.

 mưu, tất cả những thứ này đều là âm mưu.

Thư Tiểu Bạch mới đọc được tờ thứ nhất của thì đã thấy một câu như vậy.

Sau đó là Chương 1: Chuyện cũ của hành tinh mẹ.

Nói là sách lịch sử thì chẳng bằng là một bản nhật ký của một người thì đúng hơn.

Nội dung ghi lại lấy góc nhìn của tác giả, bắt đầu từ hành tinh mẹ, khi đó tác giả vẫn chỉ là một người 20 tuổi, sau đó có một ngày hắn thu được thông báo đơn xin di dân của hắn đã được thông qua xét duyệt.

Sau đó là tháng ngày ở trên phi thuyền, rồi đến đi vào tinh cầu Bạch Quỳnh, sau đó nhìn xem sự phát triển của tinh cầu Bạch Quỳnh, cuối cùng là chiến tranh của dị thú và nhân loại.

Ngoài trừ câu nói đầu tiên ra thì nội dung trên quyển sách này rất bình thường.

Nhưng mà đến phần cuối cùng, lại có một đoạn văn là lời bạt cuối sách.

‘Khi quyển sách này được xuất bản thì ta cũng đã chết rồi, từ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy những người có con ngươi màu vàng kim kia thì ta đã biết bọn chúng đến từ nơi nào.’

Thư Tiểu Bạch xem xong quyển sách, cẩm thấy hết sức khó chịu.

Rốt cuộc lời bạt cuối cùng này có ý gì?

Ko thể nói rõ một chút à? Cần phải chơi bí hiểm như thế sao, thật muốn gửi lưỡi dao cho tác giả này.

Không biết có phần sau hay ko, khi nào đi thư viện tìm vậy.

…….

“Đại ca, ngươi đến rồi.”

Vương phu nhân kích động nhin Vương Hợi.

“Em dâu.” Vương Hợi lên tiếng chào: “Rốt cuộc Kim Tinh ở chỗ nào?”

“Đại ca, ta nhờ ngươi mang người đến, đã đến chưa?”

Vương phu nhân nhìn hơn mười người sau lưng Vương Hợi.

Nàng cũng ko có thực lực gì, tất nhiên sẽ ko nhìn ra được thực lực của những người này mạnh hay yếu.

“Ngươi bảo ta dẫn theo nhiều cường giả như vậy, chẳng lẽ người bắt Vương Hà là cường giả cấp Một Thành?” Vương Hợi hỏi.

Vẻ mặt Vương phu nhân cứng đờ: “Ngươi muốn bỏ cuộc sao?”

Bây giờ Vương Hợi là sự trợ giúp duy nhất của nàng.

“Bỏ cuộc?” Vương Hợi cười lạnh một tiếng.

Tại thời điểm hắn nói chuyện với người em dâu này thì đã đoán ra được rằng có thể Vương Hà đã trêu chọc phải một cường giả cấp Một Thành.

Bằng ko thì sẽ ko bảo hắn tìm nhiều cường giả cấp Nửa Thành như vậy, khẳng định đối phương phải mạnh hơn cấp Nửa Thành rất nhiều.

Cho nên vì an toàn, Vương Hợi thuê cường giả cấp Nửa Thành còn nhiều hơn.

Nhiều cường giả cấp Nửa Thành như vậy, đối phó với một cường giả cấp Một Thành thì quá đủ rồi.

Đương nhiên, hắn càng nhiều là vì tranh đoạt Kim Tinh.

Một viên Kim Tinh sẽ hấp dẫn bao nhiêu cường giả thì ko ai biết.

“Thật sự ko nghĩ đến, ở thành Thái Dung nho nhỏ này lại có cường giả cấp Một Thành.”

“Mặc dù hắn là cường giả cấp Một Thành, nhưng mà cũng ko mạnh mẽ như trong tưởng tượng. Trong khu an toàn có một người cấp Nửa Thành, thế mà có thể đánh bất phân thắng bại với hắn.”

Vương Hợi nhìn Vương phu nhân: “Người bình thường đem cường giả cấp Một Thành thần thoại hóa, bọn họ ko phải là ko thể chiến thắng.”

Vương Hợi cũng là một chiến sĩ có thực lực mạnh mẽ.

Năm đó cha của hắn và Vương Hà bồi dưỡng bọn họ theo hai hướng, một người là chiến sĩ còn một người là chính trị gia.

Vương Hà trở thành một chính trị gia ưu tú giống như mong muốn của cha, chơi mấy cái âm mưu quỷ kế phải gọi là nước chảy mây trôi.

Còn Vương Hợi cũng ko để cha hắn thất vọng, trở thành một chiến sĩ mạnh mẽ.

Bình Luận (0)
Comment