Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 199 - Chương 200 - Series Người Không Bằng Chó

Chương 200 - Series người không bằng chó
Chương 200 - Series người không bằng chó

“Vì sao? VÌ sao ta phải học ma pháp từ một con chó?” Nữ Vương phẫn nộ gầm thét.

Ba----

Tiểu Tiểu Hắc tặng cho Nữ Vương một cái Hắc Ám Xúc Tu.

“Nếu như ngươi ko tôn trọng ta thì nhất định phải cẩn thận đấy! Còn nữa, phải gọi ta là giáo viên.”

Tiểu Tiểu Hắc đứng ở trên bục giảng, vẻ mặt kiêu ngạo.

Hắn, Tiểu Tiểu Hắc! Hôm nay rốt cuộc cũng đã trở thành một giáo viên ưu tú.

“Chó con, đừng quá đáng, ta chính là Nữ Vương của Người Siêu Phàm!”

Chó con giơ móng vuốt lên, một cái ma pháp trận màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu.

Ngay sau đó, một bộ giáp màu đen từ trong ma pháp trận bay ra.

Leng keng leng keng----

Cho con mặc xong giáp, đứng thẳng lên, kiêu ngạo nhìn Nữ Vương trước mặt.

Nữ Vương nhớ kỹ Thư Tiểu Bạch cũng có một bộ giáp như vậy.

Mà sau khi Tiểu Tiểu Hắc mặc vào bộ giáp chó màu đen vào thì đúng là có vài phần uy phong lẫm liệt.

Mặc dù hắn đúng thẳng lên cũng chỉ có 40 cenguyên tốimet, còn chưa cao bằng đầu gối của Nữ Vương.

Vũ khí của Tiểu Tiểu Hắc là một đôi móng vuốt màu đen.

“Chó con, cho dù ngươi mặc bộ giáp này vào cũng ko phải đối thủ của ta.”

Chó con nhìn Nữ Vương đầy khinh thường: “Nữ Vương ngu xuẩn, ta có, ngươi ko có, ta uy phong, ngươi bị áp chế, ta biết, ngươi ko biết, đây mới chính là khoảng cách chân chính của chúng ta.”

Nữ Vương trừng mắt nhìn con chó con nửa ngày, ko nói lên lời.

Giờ phút này, đúng là nàng bị một con chó khinh bỉ.

“Vì sao? Vì sao lại như vậy, rõ ràng chỉ là một con chó con, vì sao mình lại thấy tự ti?”

Nữ Vương hết sức đau lòng, vì sự tự ti của mình mà đau lòng.

Mình đã luân lạc đến trình độ ko thể ngóc đầu lên trước mặt một con chó con sao?

Nếu như là Thư Tiểu Bạch, nàng có thể tiếp nhận.

Nhưng mà một con chó con….

Cuối cùng, Nữ Vương cũng cúi đầu.

“Giáo viên.”

Nữ Vương sắp khóc, thế mà mình lại gọi một con chó con là giáo viên.

Bởi vì…..bộ giáp đen này, thật cmn uy phong.

Nàng cũng muốn có được bộ giáp như vậy.

……

Rốt cuộc Thư Tiểu Bạch cũng bị Băng Hiền lừa lên máy bay.

“Thư tiên sinh, lần này ngoại trừ nhiệm vụ ra thì còn có một chuyện khác cần nói rõ cho ngài biết.”

“Nếu như là chuyện dư thừa thì ko cần nói.”

“Cũng ko phải chuyện dư thừa, mà là vì an toàn của Thư tiên sinh.”

Gương mặt của Thư Tiểu Bạch co rúm lại.

Còn chưa bắt đầu đã nói chủ đề nghiêm túc này rồi à?

“Ta ko biết trong nhiệm vụ này có tồn tại nội gian hay ko?”

“Nội gian? Là chuyện phóng khí độc mà ngươi đã nói à?”

“Ừm, nếu như thật sự có nội gian, vậy thì hắn hoặc là bọn họ sẽ gây bất lợi cho đội ngũ, cho nên vì an toàn thì Thư tiên sinh tốt nhất ko nên bại lộ thực lực quá sớm, tốt nhất là có thể điều tra được mục đích của đám nội gian đó.”

Nếu như theo lời Băng Hiền nói thì nhiệm vụ tiêu diệt dị thú chỉ xếp thứ hai.

Nhiệm vụ quan trọng nhất là tìm ra nội gian mà mục đích của chúng.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, đối với Thư Tiểu Bạch mà nói thì đám dị thú vớ vẩn này ko phải là vấn đề quá lớn.

Trừ khi là có mấy chục triệu con dị thú, nếu ko thì ko có uy hiếp quá lớn với Thư Tiểu Bạch.

Ngược lại tên nội gian ẩn nấp trong đội ngũ mới là quan trọng nhất.

Thư Tiểu Bạch nghĩ thế thì buông lỏng rất nhiều.

Lần này coi như là đi du lịch.

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Thủ đô Công Nghiệp.”

Thủ đô Công Nghiệp! 30% sức sản xuất của tinh cầu Bạch Quỳnh đều tập trung ở Thủ đô Công Nghiệp.

Rất nhiều dây chuyền sản xuất hay tổng bộ của các công ty công ngiệp nặng, công nghiệp quân sự, thậm chí là công nghệ cao đều được thiết lập ở Thủ đô Công Nghiệp.

Chẳng qua là khi Thư Tiểu Bạch từ trên máy bay đi xuống.

Phảng phất như trở lại Đêm Tai Nạn ở thành Thái Dung.

Tất cả kiến trúc ở chỗ này đã bị tàn phá, khói lửa ở khắp nơi.

Thi thể của những người bị dị thú tàn sát thì nằm đầy đường.

Những người sống sót thì đang rên rỉ gào khóc.

Dù sao Thủ đô Công Nghiệp cũng lớn hơn thành Thái Dung rất nhiều, nên nhân khẩu cũng cao hơn rất nhiều.

Lực lượng vũ trang ở đây ko phải thành Thái Dung có thế so sánh.

Nhưng mà sau khi thành trì bị dị thú công phá thì nơi này cũng ko khác gì so với thành Thái Dung.

Kể cả Băng Hiền cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi tổng bộ.” Băng Hiền dẫn theo Thư Tiểu Bạch đi vào tổng bộ.

Tình trạng của tổng bộ cũng vô cùng thê thảm.

Trên thực tế từ khi Thủ đô Công Nghiệp bị tập kích đã qua 5 ngày.

Nhưng mà thảm trạng này giống như vừa mới xảy ra vậy.

Ở cổng tổng bộ có mấy người áo đen đang đứng.

Khi Băng Hiền và Thư Tiểu Bạch đến thì bị ngăn lại.

Sau khi kiểm tra thân phận xong thì đã được đi vào.

Thư Tiểu Bạch còn chưa đi vào phòng họp thì đã nghe thấy những tiếng gào thét truyển ra.

“Báo thù! Nhất định phải báo thù! Bất chấp tất cả cũng phải tiêu diệt đám dị thú này.”

Băng Hiền và Thư Tiểu Bạch đi vào, chỉ thấy một ông lão râu bạc vừa đập bàn vừa gào lên.

“Hắn là Anh Khắc, là nghị trưởng cũ.” Băng Hiền nói nhỏ.

“Dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải điều động tất cả lực lượng để tiêu diệt sạch đám dị thú này.”

Bình Luận (0)
Comment