“Nhất định phải ngăn cản bọn họ đến gần sào huyệt.”
Sắc mặt Ngô Ngấn tái xanh, ưu thế lớn như thế mà còn để 2 người kia chạy mất.
Ngô Ngấn lấy ra một viên thịt, sau đó viên thịt đó liền nhảy lên đầu Ngô Ngấn.
Trên viên thịt duỗi ra rất nhiều xúc tu, đâm vào đầu của Ngô Ngấn.
Một giây sau, hai mắt của Ngô Ngấn đã mất đi thần thái.
“Mộ Chủ đại nhân, kế hoạch chặn đường đã thất bại, Thân Thần và một cường giả cấp Nửa Thành khác đã phát hiện ra thân phận của chúng ta, chúng đang chạy về phía sào huyệt.”
Ngô Ngấn tự nói một mình, giống như đang tiến hành một loại liên hệ nào đó.
Cùng lúc đó, trong đầu Ngô Ngấn vang lên một âm thanh.
“Các ngươi khiến ta quá thất vọng, xem ra ta đành phải tự mình ra tay rồi.”
“Mộ Chủ đại nhân, tuyệt đối đừng làm như vậy, rất có thể trên người Thân Thần giấu một ống Hoàng Kim Áp Súc.” Ngô Ngấn vội vàng nói.
“Các ngươi không tiêu hủy hết những thứ này?”
“Mộ Chủ đại nhân, khi người phụ trách xử lý Hoàng Kim Áp Súc mở kho an toàn ra thì đã thấy thiếu mất một ống rồi.”
“Vậy kế hoạch của các ngươi sao rồi?”
“Mộ Chủ đại nhân, thông tin của nhân loại đã bị tê liệt, tiếp đó là việc cung cấp nhiên liệu và thực phẩm cũng bị gián đoạn. Trong vòng mấy năm, đại đa số các Khu lớn sẽ chìm trong hỗn loạn, kế hoạch của chủ nhân sẽ không có bất cứ trở ngại nào.”
“Đại đa số? nói vậy thì vẫn còn có một bộ phận không bị tê liệt?”
“Mộ Chủ đại nhân, không phải tất cả Khu lớn nào cũng dựa vào công trình của Thủ Đô Công Nghiệp, nhưng mấy Khu này cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục. Hơn nữa những Khu lớn đã mất đi thông tin liên lạc, bọn họ sẽ giống như những tòa đảo hoang, không thể nào biết được chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.”
“Vậy còn tên Thân Thần này đang ở đâu?”
“Dựa vào tốc độ của hắn thì có lẽ đang ở gần Hắc Cốc.”
“Thân Thần và tên cường giả kia có năng lực gì?”
“Thân Thần có thể chất Địa Mạch, hắn có thể cảm giác được tất cả những sinh vật chạy trên mặt đất trong bán kính 10km, hơn nữa còn có thể hấp thu sức mạnh từ lòng đất, có khả năng chiến đấu rất lâu dài, nhưng chỉ cần hạ gục hắn trong thời gian ngắn là được.”
“Tên còn lại thì sao?”
“Một người khác có thể chất hệ Lôi, có thể phóng ra dòng điện để công kích, còn khả năng cận chiến và kinh nghiệm chiến đầu thì đều rất kém.”
“Như vậy thì đem Hắc Cốc làm chiến trường.” Mộ Chủ nói ra: “Các ngươi đánh lén từ phía sau.”
Sắc mặt Ngô Ngấn hơi khó coi.
Hắn không muốn tham dự trận chiến này chút nào.
Bởi vì có thể Thân Thần còn có Hoàng Kim Áp Súc.
Nếu như đẩy Thân Thần vào đường cùng thì hắn có thể sẽ dẫn nổ Hoàng Kim Áp Súc, vậy thì mình chắc chắn phải chết.
Chỉ cần nhìn Thủ Đô Công Nghiệp thì biết, siêu cấp thành thị có hơn 10 triệu nhân khẩu.
Thế mà chỉ cần 2 ống Hoàng Kim Áp Súc là Thủ Đô Công Nghiệp đã không còn sót lại gì.
“Ngươi không nguyện ý làm việc cho ta và Quá Phụ à?”
“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân tuân lệnh.”
Ngô Ngấn kết thúc liên lạc, lấy viên thịt trên đầu xuống.
“Đi đến Hắc Cốc, Mộ Chủ đại nhân nói sẽ lấy nơi đó làm chiến trường.”
“Ngô Ngấn….dựa vào tin tức thì rất có thể trong tay Thân Thần có một ống Hoàng Kim Áp Súc.”
“Chúng ta không cần đi ngăn cản Thân Thần, chúng ta đi đối phó với Thư Tiểu Bạch, tên này dễ đối phó hơn. Chúng ta nghĩ cách tách Thư Tiểu Bạch ra khỏi Thân Thần, như vậy chúng ta cũng không vi phạm mệnh lệnh.”
Tất cả mọi người nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy.
So với kẻ già đời là Thân Thần, thì đối phó với Thư Tiểu Bạch dễ dàng hơn nhiều.
Dù là kinh nghiệm hay chiến lực cũng như thế.
Thư Tiểu Bạch đều chỉ là con gà trong đám gà mờ mà thôi.
Mà họ còn cảm thấy, bất cứ người nào trong số họ cũng có thể hành hạ được Thư Tiểu Bạch.
Về phần Thân Thần, thì không nói đến việc hắn có một ống Hoàng Kim Áp Súc.
Không có ba người xông lên thì không dám nói có thể chiến thắng được Thân Thần.
Thân Thần chính là cường giả rất nổi tiếng trong Đảng Công Nghiệp.
Có thể nói là, nếu như lần này đội trưởng không phải là Thân Thần mà đổi thành một người nào khác thì có lẽ đội ngũ này không thể đi ra được Thủ Đô Công Nghiệp.
Chính bởi vì Thân Thần là đội trưởng, cho nên đám người Ngô Ngấn mới không dám trực tiếp ra tay, mà vẫn luôn thăm dò Thân Thần và Thư Tiểu Bạch.
……
“Cầm lấy.” Thân Thần ném cho Thư Tiểu Bạch một túi thức ăn.
“Không cần.” Thư Tiểu Bạch ném lại: “Ta rất có kinh nghiệm, sao có thể nhận đồ ăn của người khác được, ngươi vẫn còn là đối tượng bị nghi ngờ.”
Thân Thần cũng không thuyết phục, ngồi xuống đất rồi bắt đầu ăn.
Hắn vừa ăn vừa noi: “Nếu như ngươi muốn săn những động vật quanh đây thì ta khuyên ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi, nơi này cách sào huyệt đám dị thú không đến 100km, sẽ không có thú rừng để cho ngươi săn đâu.”
“Không có thú hoang thì ta săn dị thú.”
“Dị thú ở đây đều thuộc loại không ăn được.”
“Sao ngươi biết?”
“Dị thú ở chỗ này toàn là laoij như Bạch Lân thú, hoặc là một số dị thú trong thể có phản ứng hóa học, ăn chúng nó không khác gì với ăn những vật phẩm hóa học.”
Thư Tiểu Bạch yên lặng lấy ra một gói đồ ăn.
Thân Thần ngẩn người, kinh ngạc nhìn Thư Tiểu Bạch.
“Ngươi lấy ở đâu ra thế?”
“Ngươi đoán xem.”
Thân Thần thấy rất kỳ lạ, hắn khẳng định Thư Tiểu Bạch không mang theo thứ gì.
Dù sao trên người Thư Tiểu Bạch không có một cái túi nào.
Vậy thì hắn giấu ở đâu?
Chẳng lẽ đem đồ ăn nhét vào trong quần áo? Hay là nhét vào trong đũng quần?
Chẳng lẽ việc này có liên quan đến năng lực của hắn sao?
Đột nhiên, Thân Thần vứt đồ ăn trong tay xuống, nhanh chóng lấy bộ trang bị từ trong balo ra.
“Mặc vào đi, có chuyện rồi.”