Một con Hủy Diệt Giả rơi xuống bên cạnh bốn người Mộc Kiến Bình.
Giờ phút này bốn người đang lạnh run khi phải ngâm mình trong nước.
Nhưng bọn họ vẫn không dám chui ra khỏi mặt nước.
Toàn thân con Hủy Diệt Giả này đầy vết đạn, còn có rất nhiều vết cháy.
Thật là thảm!
Tất nhiên, bốn người sẽ không đồng tình với đám Hủy Diệt Giả này.
Các phi công của Mặc Thành mới là thảm nhất.
Bọn họ không sức kháng cự nào trong cuộc chiến tranh này.
Thương vong của bọn họ cao hơn đám Hủy Diệt Giả rất nhiều.
Mà người khởi xướng trận chiến này là Đại Đầu, thì giờ phút này đang nhanh chóng di chuyển.
Hắn lợi dụng đám máy bay của Mặc Thành để tiến hành lẩn tránh.
Nào là dẫn sói vào nhà, nào là giương đông kích tây, nào là hỏa thủy đông dẫn… tất cả đều chơi như nước chảy mây trôi.
Mà đám vũ khí nóng của máy bay chiến đấu lại uy hiếp được hắn.
Đây chính là ưu thế duy nhất của Đại Đầu.
“Ta đã nói rồi, cái học viện Ma Pháp rắm chó này chính là một nơi tai họa.” Đại thúc đẹp trai nói lại lần nữa.
Đột nhiên, có thứ gì đó từ trên cao lao xuống.
Oanh----
Vừa hay nện trúng vào thi thể của con Hủy Diệt Giả ở bên cạnh, máu tươi và thịt lập tức bắn tung tóe.
Khi bốn người còn đang ngạc nhiên và nghi ngờ, thì Thư Tiểu Bạch chui ra từ lỗ máu mà chính hắn tạo thành.
Thư Tiểu Bạch sửa sang lại đầu tóc, rồi ngồi xuống rửa mặt.
Sau đó liền nhìn thấy bốn người đang trốn dưới nước.
Mộc Kiến Bình, Dư Linh Lung, Đại thúc đẹp trai và Huyết Quang cứ như vậy nhìn Thư Tiểu Bạch.
“Các ngươi ở dưới đó làm gì?”
“Lão đại…ngài vừa…?”
“Rơi tự do, ta muốn thử cảm giác của việc nhảy từ độ cao 10 km xuống.” Thư Tiểu Bạch nhún vai nói ra.
Huyết Quang và Đại thúc đẹp trai thì nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhảy từ độ cao 10 km trên không trung?
Tên này đang chém gió à?
Từ 10 km rơi xuống thì thứ gì cũng sẽ vỡ vụn.
Về phần Mộc Kiến Bình và Dư Linh Lung thì lại không hề nghi ngờ chút nào.
Dù sao hai người họ cũng hiểu Thư Tiểu Bạch không phải là người thường.
“Lão đại, Đại Đầu sắp bị ép chết rồi, ngài không đi giúp hắn à?”
Ban đầu Đại Đầu còn cảm thấy có thể đục nước béo bò, lén lút làm thịt vài con Hủy Diệt Giả.
Nhưng theo số lượng của máy bay càng ngày càng ít, thì những kỹ thuật đặc biệt của hắn cũng không phát huy được tác dụng nữa.
Dường như máy bay chiến đấu đã sắp sửa bị tiêu diệt sạch rồi.
Khi Đại Đầu kịp phản ứng thì đã quá muộn.
Rất nhanh hắn đã bị đám Hủy Diệt Giả nhấn chìm.
Đúng lúc này, Đại Đầu cảm nhận được tinh thần lực của Thư Tiểu Bạch.
Hắn không thèm để ý đám Hủy Diệt Giả đánh lên người mình, mà chỉ cắm đầu cắm cổ lao về phía Thư Tiểu Bạch.
“Tên chó chết này…” Thư Tiểu Bạch mắng một câu.
Đại thúc đẹp trai và Huyết Quang nhìn thấy Đại Đầu lao đến thì đã sợ tè ra quần… cũng may mà bọn họ vẫn đang ngâm mình trong nước.
“Cứu mạng…cứu mạng…” Đại Đầu kêu lên những âm thanh khá quái dị.
Có lẽ đây chính là một trong những từ ngữ nhân loại hắn học tốt nhất, trừ mấy từ như móa, CMN, …
Không uổng công hắn ngày đêm khắc khổ học tập.
Có điều khi hắn còn chưa kịp lao đến trước mặt Thư Tiểu Bạch thì đã bị vài con Hủy Diệt Giả hợp lực công kích, đánh cho hắn bay vào trong nước.
Đại Đầu cũng không vùng vẫy, mà trực tiếp nằm ngửa trên mặt nước luôn.
Ai thích làm gì thì làm đi…
“Ta CMN, tôn nghiêm kẻ mạnh nhất của ngươi đâu? Ngươi có thể cố gắng một lần hay không?”
Thư Tiểu Bạch tức giận chỉ thẳng vào Đại Đầu mà mắng to.
Vì sao? Vì sao lần nào cũng thế này.
Cái danh hiệu mạnh nhất này hình như đã bị nguyền rủa vậy.
Mỗi khi Thư Tiểu Bạch nhìn thấy Đại Đầu chiến đấu, thì đều thấy Đại Đầu đang bị đánh.
Lần thứ nhất đi theo An Nam thì kết qua bị mấy con Ngự Sủng của Lão Vu đánh cho tơi bời.
Sau đó đi học viện chiến tranh cũng bị đánh cho tơi bời.
Lại đến Thế giới Nguyên Tố, hắn vẫn bị đánh cho tơi bời.
Trận chiến hủy diệt vừa rồi, hắn cũng bị đánh cho tơi bời.
Có nên giết hắn luôn không nhỉ, sau đó kiếm một con Ngự Sủng khác là được.
Đại Đầu bi thương đến mức nước mắt chảy ngược.
Móa, ngươi nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng ngươi cũng phải tìm cho ta một đối thủ phù hợp chứ.
Lần nào cũng là bị vây đánh, không thì cũng đang trên đường bị vây đánh.
Rống---
Đại Đầu giận dữ ngửa đầu lên trời rống to.
Phốc-----
Một con Hủy Diệt Giả bay lướt qua, thuận tiện cho Đại Đầu một vả.
Khinh Rồng quá đáng! Đại Đầu bỗng nhiên chui tọt xuống nước.
Không sai, là một bá chủ của bầu trời, Đại Đầu đã học lặn.
Thật đúng là chiêu này rất có tác dụng.
Đám Hủy Diệt Giả sinh non này chưa từng xuống bước bao giờ.
Ngay sau đó, Đại Đầu lặn xuống dưới đám người Thư Tiểu Bạch, rồi đem Thư Tiểu Bạch nâng lên.
Mộc Kiến Bình, Dư Linh Lung, Đại thúc đẹp trai và Huyết Quang cũng bị hắn nâng lên luôn.
Trong nháy mắt, Đại Đầu cảm thấy dũng khí và chiến ý của mình đã tràn đầy.
“Chủ nhân, chúng ta hay chiến đấu với chúng nó đi.” Đại Đầu quay đầu nhìn Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch đột nhiên hiểu được chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng là như nào.
Có Thư Tiểu Bạch ở đây, HP, MA PHÁP và cả S…B của Đại Đầu đã đầy bình.
(hp= máu, ma pháp= mana, sb= ngu ngốc)
“Chó còn không chó bằng ngươi.”
“Chủ nhân, ta chỉ hoài niệm những ngày tháng được kề vai chiến đấu với ngài mà thôi.”
Đại thúc đẹp trai và Huyết Quang đều không rõ ràng lắm.
Dù sao thì hai người họ cũng không biết Thư Tiểu Bạch và Đại Đầu đang trao đổi.