Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 77 - Chương 77 - Linh Tịch Thể Chất

Chương 77 - Linh Tịch thể chất
Chương 77 - Linh Tịch thể chất

“Ta ko muốn nằm một chỗ, ngươi có biện pháp gi ko?Nhất định là ngươi có biện pháp?”

“Im miệng, để ta suy nghĩ.”

Thư Tiểu Bạch bắt đầu kiểm tra thân thể thiếu nữ, tinh thần lực thông qua Linh Hồn Thạch phóng ra. Nhưng ko thể làm được tinh thần lực bao trùm toàn bộ thân thể.

Vậy thì nghĩ biện pháp để tinh thần lực bao trùm toàn thân.

Thư Tiểu Bạch cầm lấy khối Lam Tinh ẩn chứa một chút linh hồn của thiếu nữ.

Đập nát, gõ nhỏ thành từng hạt bé li ti, sau đó trộn với chất chống phân hủy, tiêm vào trong cơ thể của thiếu nữ.

Hoa văn màu lam(xanh da trời) bắt đầu lan tràn ra khắp thân thể thiếu nữ.

Bắt đầu từ cánh tay, dần dần lan ra khắp cơ thể.

Lúc này, đầu ngón của của nàng hơi nhúc nhích một chút.

Thư Tiểu Bạch lông mày nhíu lại, tựa hồ đã thành công.

Dù cho chỉ là nhúc nhích một chút, nhưng mạch suy nghĩ này có thể làm được.

“Nha đầu, thư nâng lên tay phải xem.”

Thiếu nữ chật vật giơ lên tay phải, nhưng rất nhanh lại vô lực rơi xuống.

“Vẫn ko được, thất bại rồi sao?” Thiếu nữ vội vàng hỏi.

“Không, phải nói là thành công.” Thư Tiểu Bạch nói.

Hiện tại tinh thần lực của thiếu nữ vẫn chưa đủ mạnh mẽ, cho nên nàng rất khó có thể sử dụng nhiều tinh thần lực để điều khiển cơ thể.

“Sau này ngươi phải có gắng tu luyện minh tưởng mà ta dạy cho ngươi, gia tăng tinh thần lực của mình.”

“Tiểu Bạch, coi như thành công sao?”

“Coi như thế đi.” Thư Tiểu Bạch thở ra một hơi: “Được rồi, ta muốn ngủ một giấc, tất cả giải tán đi.”

“Chờ đã…các ngươi có quên chuyện gì hay ko?”

“Còn có chuyện gì sao?” Thư Tiểu Bạch quay đầu lại hỏi.

“Các ngươi ko phát hiện, còn có một nữ hài khiêu gợi mỹ lệ, đang nằm trơn bóng (trần truồng) trong chỗ này sao?”

……

“Linh Tịch thể chất? Thật xin lỗi, Chiến Tranh Học Viện ko thể nhận loại thể chất này.”

Chu Cần vẻ mặt hoảng hốt: “Lão sư(thầy giáo), ta sẽ cố gắng hơn các bạn học khác, ta sẽ dùng càng nhiều thời gian và tinh lực hơn, ta sẽ ko để cho ngươi thất vọng, xin hãy cho ta một cơ hội, chỉ cần một cơ hội, ta vô cùng cần cơ hội này.”

Lão sư vẻ mặt mỉm cười, trong mắt lại mang theo mấy phần khinh bỉ.

Nhưng hắn vẫn mang theo vài phần kiên nhẫn nói ra: “Bạn học, ngươi hẳn phải hiểu là Linh Tịch thể chất cơ bản ko có chút giá trị nào chiến trường, mà Chiến Tranh Học Viện chỉ bồi dưỡng tinh anh trên chiến trường, mà ko phải là nhà trẻ.”

“Lão sư, ta sẽ cố gắng….”

“Cố gắng? Linh Tịch thể chất là một thể chất có tố chất thân thể rất yếu đuối, khiến cho ngươi ko có cách nào tu luyện, cố gắng của ngươi chỉ để cho ngươi chết càng nhanh, thật xin lỗi, vì phải phụ trách với những học viên khác, vì phụ trách với những người tương lai còn phải đạp lên chiến trường, ta ko thể an bài ngươi bên cạnh bọn họ.

“Thế nhưng mà…Nếu như ko có trợ cấp của học viện, người nhà ta sẽ chết đói hết….”

“Nơi này là Chiến Tranh Học Viện, mà ko phải là cơ quan từ thiện.” Lão sư có chút ko kiên nhẫn dược nữa: “Kế tiếp.”

“Lão sư…”

“Cút.”

Chu Cần bị bắt lại bả vai.

Một tên to con nhấc Chu Cần lên, trên mặt đầy vẻ ko vui: “Đừng lãng phí thời gian của ta.”

Chu Cần cảm thấy da mặt nóng rát, hắn mang theo ánh mắt cầu xin về phía lão sư phỏng vấn.

Nhưng lão sư kia ko thèm liếc nhìn hắn một cái.

Cuối cùng hắn thất hồn lạc phách rời đi.

Hiện tại trong khu vực an toàn, tất cả đồ ăn đều được phân phối theo sức lao động.

Mà nhà của hắn, chỉ có mình hắn là còn tứ chi kiện toàn, là người có sức lao động.

Nhưng hắn lại là Linh Tịch thể chất, đây là thể chất còn kém hơn cả Thánh Bạch thể chất.

Một loại thể chất vô cùng yếu ớt, chẳng những ko có bất kỳ tài năng đặc thù nào, ngược lại còn yếu ớt hơn cả người bình thường.

Yếu ớt giống như pha lê vậy, đụng một cái là vỡ.

Hắn và người nhà đã ba ngày ko ăn uống gì.

Trước đây ko lâu cha mẹ hắn đã bị dị thú tập kích trọng thương trong tràng tai nạn kia.

Đừng nói là làm việc, hơn một tháng vết thương còn ko khôi phục.

Còn có một em gái còn trong tã lót, cũng đang gào khóc đòi ăn.

Trong đầu Chu Cần đầy đầu suy nghĩ phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ….

Chu Cần ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà.

Vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng la khóc của em gái, Chu Cần vội vàng chạy vào.

Sau đó hắn thấy được hình ảnh mà đời này có khả năng ko cách nào nhìn thẳng.

Trong nhà khắp nơi bừa bộn, còn có vách tường nhuốm máu.

Cha mẹ….chỉ còn lại có đầu và nội tạng….

Chu Cần bắt đầu nôn mửa…..

Thực đạo giả(ăn thịt người)! bọn hắn ở trong bóng tối săn giết đồng loại, làm thức ăn của mình.

Đây là đám tội phạm xuất hiện gần đây.

Bọn hắn thực lực ko mạnh, cho nên chuyên chọn những người sống một mình, hoặc là những gia đình có hoàn cảnh éo le để ra tay.

Chu Cần cố nén cảm xúc sụp đổ, tìm được em gái bị cha mẹ giấu dưới gầm giường.

Sau một tiếng, đội trị an mới đến, sau đó lại đi.

Chẳng qua chỉ là xác nhận hành vi của thực đạo giả, sau đó ném cho một câu chờ tin tức.

Thậm chí bọn họ cũng chẳng thèm thu nhập chứng cứ.

Dưới thế cục bây giờ, đội trị an chỉ đảm bảo ko phát sinh những sự kiện ác tính như biểu tình hay chống đối chính phủ.

Còn phá án, bọn họ ko có tinh lực đi làm.

Chu Cần hết sức tuyệt vọng, hắn cảm thấy ko nhìn thấy tương lai và hy vọng.

Hắn sắp quên bữa ăn cuối cùng của mình là bao giờ.

Tiếp tục như vậy, hắn và em gái đều phải chết đói.

Lúc này thời gian để nghĩ đến cái chết của cha mẹ cũng ko có.

Em gái đã ko còn sức để khóc nữa.

Cả ngày hôm nay nàng chưa được uống sữa.

Chu Cần tứ chi vô lực, ôm em gái trong ngực.

Cái nhà đó đã ko thể ở lại được nữa, bọn họ chỉ có thể trốn trong một ngõ nhỏ.

Hàn phong(gió rét) lạnh lẽo, Chu Cần chỉ có thể ôm chặt em gái vào trong ngực.

Chu Cần ko biết, hai anh em bọn họ có thể sống qua buổi tối hôm nay ko.

Có lẽ đêm nay, anh em bọn họ sẽ trở thành bữa tối trên bàn của người khác.

Hết sức tàn khốc, nhưng lại rất hiện thực.

Bình Luận (0)
Comment