Tinh cầu Bạch Quỳnh bời vì địa lý hoặc là yếu tố chính trị, được chia làm mười hai khu vực.
Thái Dung thành nằm trong khu vực Tam Hoang, trong khu vực này có hoang hải, hoang mạc và hoang xuyên lớn nhất của tinh cầu Bạch Quỳnh, cho nên được gọi là khu Tam Hoang.(biển hoang, sa mạc hoang, bình nguyên hoang)
Khu Tam Hoang đã triệt để bị Bạch Quỳnh hội chiếm cứ.
Mà đại lãnh chúa của khu Tam Hoang là đại danh đỉnh đỉnh Mặc Dương.
Nói đến Mặc Dương, một năm trước ko ai biết hắn là mặt hàng nào trên đường.
Nhưng bây giờ, Mặc Dương là cường giả nổi danh nhất của Bạch Quỳnh hội.
Một Thành Chi Lực! chỉ một điểm này đã đủ để hắn thanh danh đại chấn.
Hắn cũng mà một trong bốn chiến lực mạnh nhất của Bạch Quỳnh hội.
Đồng thời là cường giả ra tay nhiều nhất.
Cũng là cường giả duy nhất tự tay phá hủy một tòa thành thị sau khi Bạch Quỳnh hội và Chính Phủ Thế Giới khai chiến.
Vì vậy khiến cho hắn có lãnh địa cực kỳ rộng lớn, trở thành đại lãnh chúa của khu Tam Hoang.
Khu Tam Hoang tài nguyên phong phút, nhưng nhân khẩu và thành thị lại ko nhiều, tất cả chỉ có mười bốn tòa thành thị, nhân khẩu cũng chỉ có hai ngàn vạn(20 triệu), có thể nói là có lợi cũng có hại.
Tài nguyên khoáng sản cực kỳ phong phú, đã xác nhận có hơn 40 mỏ Lam Tinh, trong đó có mười mỏ sản lượng rất lượng vô cùng to lớn, thậm chí còn có hai mỏ Hồng Tinh.
Toàn bộ tinh cầu Bạch Quỳnh chỉ có ba mỏ Hồng Tinh, trong đó hai cái ở khu Tam Hoang.
Đương nhiên, đây chỉ là mỏ quáng thạch, những tài nguyên khác cũng hơn xa các khu vực khác.
Giờ phút này Mặc Dương đang cau mày nhìn mười hai vị lãnh chúa trước mặt.
Khu Tam Hoang có 14 thành thị, trừ thủ phủ Bạch Tinh thành mà hắn tọa trấn ra, còn có 13 thành thị đều được chia cho 13 lãnh chúa.
Nhưng lần hội nghị đầu tiên, lại chỉ có 12 người.
“Ngũ Diệp của Thái Dung thành đâu?”
“Mặc Dương đại nhân, Thái Dung thành đã bị dị thú công phá.”
Người trợ lý bên cạnh Mặc Dương nói ra.
“Tổng bộ ko phái người trợ giúp sao?” Mặc Dương kinh ngạc hỏi.
“Có, nhưng Ngũ Diệp tiên sinh và những nhân viên được phái đến đều mất tích.”
Mặc Dương liền nghĩ đến, Ngũ Diệp và những nhân viên mất tích ko phải bởi vì dị thú công thành.
Dị thú công thành dù cho uy hiếp cực lớn, nhưng Ngũ Diệp và những nhân viên đó dù ko ngăn cản được, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ bản thân, ko có khả năng tất cả đều mất tích.
“Tình trạng Thái Dung thành bây giờ ra sao?”
“Căn cứ theo tình báo của chúng ta, trong đêm Thái Dung thành bị công phá, xuất hiện một loại sức mạnh thần bí nào đó, có tiêu chuẩn của cấp bậc Một Thành, nhân khẩu của Thái Dung thành bây giờ chỉ còn ko đến 3 vạn người, mà dị thú cũng bị tiêu diệt 80%, những người còn sống xây dựng lên một chính phủ tạm thời, theo khẩu hiệu của bọn họ, tựa hồ có địch ý rất lớn với Bạch Quỳnh hội của chúng ta.”
“Xác định là cấp bậc Một Thành sao?”
“Căn cứ phán đoán của đoàn đội chúng ta, đích thật là đạt đến cấp bậc Một Thành.”
“Là hệ thống lực lượng nào?”
“Ko thể xác định, một loại sức mạnh vô cùng xa lạ.”
“Đã tìm ra người đó chưa?”
“Chưa.”
“Hệ thống lực lượng xa lạ, cường giả bí ẩn…. nói như vậy, rất có thể là Thái Dung thành hiện tại đang nằm trong sự khống chế của người này?”
“Không thể hoàn toàn xác định, nhưng khả năng này là lớn nhất.”
“Đầu tiên để đoàn đội tác chiến của chúng ta rời khỏi Thái Dung thành, sau đó phái một đoàn đội đàm phán đến, chỉ cần chính phủ tạm thời của Thái Dung thành nguyện ý thừa nhận sự thống trị của ta, vậy thì chúng ta có thể cùng Thái Dung thành sống chung hòa bình, đồng thời trợ giúp Thái Dung thành trùng kiến gia viên, miễn thuế trong vòng 20 năm.”
Nếu như chỉ là một chính phủ tạm thời nho nhỏ, vài phút là Mặc Dương có thể diệt được một đám.
Nhưng nếu như có cấp bậc Một Thành, vậy hắn phải cẩn thẩn một chút.
Hắn đã cùng chiến lực cấp bậc Một Thành đánh qua.
Hắn biết rõ bất kỳ một người nào có chiến lực như vậy cũng ko thể khinh thường.
Bạch Quỳnh hội có thể lấy được ưu thế lớn như vậy, cũng là vị Bạch Quỳnh hội có kỹ thuật để chế tạo cấp bậc Một Thành, đồng thời bây giờ đã có năm người đạt đến cấp bậc này, mà Chính Phủ Thế Giới chỉ có hai người, còn ko muốn đồng quy vu tận với Bạch Quỳnh hội.
Bây giờ trong lãnh địa của mình lại xuất hiện một cường giả thần bí có cấp bậc Một Thành.
Mặc kệ mục đích của đối phương là gì.
Mặc Dương đều ko thể coi thường sự tồn tại của đối phương.
Nếu như ko phải vạn bấc đắc dĩ, Mặc Dương ko muốn khai chiến với đối phương.
Một khi khai chiến, sẽ là đánh cược tất cả những gì hắn đang có.
Nếu là trước khi trả thành đại lãnh chúa, Mặc Dương có dũng khí này.
Nhưng bây giờ Mặc Dương cơ hồ đã đạt đến nhân sinh đỉnh phong.
Quyền lực, địa vị, của cải và cả thực lực.
Hắn đã ko còn loại chiến ý và nhiệt tình như xưa.
Mặc Dương nhìn về phía 12 vị lãnh chúa nói ra: “Căn cứ theo quy tắc của Bạch Quỳnh hội, các ngươi có thể công kích lẫn nhau, chiếm địa bàn của đối phương, nhưng ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ một điều, ko thể nhúng chàm Thái Dung thành, trước khi thế cục của Thái Dung thành sáng tỏ, ta ko muốn quan hệ của chúng ta và Thái Dung thành chuyển biến xấu.”
Cầu đề cử!!!!!!!