Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 189

"Lưu sư đệ, ngươi không cần nói nữa!"

Nghiêm Cơ lại đè Lưu Mặc Chân, bản thân cũng đứng lên, trầm giọng nói: "Tu hành đại sự không thể đùa bỡn. Phương Nguyên sư đệ, Ma Tức hồ thí luyện này cũng không phải thời điểm để giở tính trẻ con, ta nghĩ ngươi vẫn lên thận trọng suy tính một chút thì tốt hơn..."

"Ta đã suy xét rất rõ ràng!"

Phương Nguyên hờ hững trả lời, lại chắp tay thi lễ với bọn hắn, nói khẽ: "Ma Tức hồ thí luyện, Tiểu Trúc phong sẽ không vắng mặt!"

Ngừng lại một chút, hắn mới nở nụ cười: "Cũng sẽ không thất bại!"

Nói xong, hắn phiêu nhiên xuống núi, thân hình hờ hững biến mất giữa ánh trăng.

Đám người trên đỉnh núi lập tức trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ tới kết quả lại là như vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

"Quả nhiên vẫn là tính tình tiểu hài, đến cùng hắn có hiểu, hắn cự tuyệt kết minh với chúng ta lúc này chẳng khác nào đẩy toàn bộ đệ tử Tiểu Trúc phong vào đường cùng? Hay là hắn cảm thấy mình có năng lực đánh bại tất cả đệ tử Tiểu Trúc phong, cũng sẽ có năng lực dẫn theo các đệ tử Tiểu Trúc phong thông qua Ma Tức hồ thí luyện? Đây vốn là đang lấy tính mệnh đệ tử Tiểu Trúc phong ra chơi đùa!"

Đủ qua một lúc lâu mới có một người lão luyện thành thục khẽ thở dài.

"Ha ha, ngược lại ta phải chúc mừng mấy người các ngươi, cuối cùng cũng vượt khỏi hố lửa..."

Sắc mặt Lưu Mặc Chân cũng hết sức khó coi, bỗng nhiên chuyển hướng về phía đám người Lệ Giang Hàn, cười lạnh một tiếng.

Những người kia không thể làm gì khác hơn là cười theo vài tiếng, nhưng rõ ràng thần sắc hết sức xấu hổ.

Một câu nói của Phương Nguyên ban nãy đã xác định, từ nay về sau, bọn hắn đã không còn là đệ tử Tiểu Trúc phong. Tuy đây là chuyện đã sớm nằm trong dự liệu, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng bọn hắn vẫn luôn có cảm giác bất an. Phương Nguyên người này, bình thường thoạt nhìn không có gì, nhưng khi hắn nghiêm túc lên luôn khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng lớn, khiến lòng người hoang mang lo sợ, thấp thỏm khó định...

"Phương Nguyên sư huynh..."

Tiểu Kiều sư muội vô thức muốn đuổi theo.

Nhưng đúng vào lúc này, vị bạch y nữ tử Tử Vân phong bên người nàng bỗng nhiên cười nói: "Tiểu Kiều sư muội, ngươi cũng có thể suy tính tới chuyện nên làm như thế nào. Trước đây ngươi muốn tiến vào Tử Vân phong tu hành, chuyện này ta đã từng cầu ý đại sư huynh, hắn đã đáp ứng!"

Tiểu Kiều sư muội lập tức ngẩn ra, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Vu sư tỷ, có phải các người đều đã sớm biết chuyện này?"

Bạch y nữ tử kia thản nhiên nói: "Đây là đương nhiên, Thanh Dương tông nhiều hơn một danh ngạch tham dự thí luyện, cũng nhiều hơn một khu vực có thể thăm dò, tài nguyên có khả năng lấy được cũng sẽ nhiều hơn một chút, đây là một phần tài phú khiến người rất động tâm. Trên thực tế, mọi người chúng ta đều rất không hiểu vì sao Vân trưởng lão muốn giao cơ hội này cho một đám đệ tử mới nhập môn, mà không phải phân cho tứ phong chúng ta..."

"Ngươi nên sớm nói cho ta biết!"

Tiểu Kiều sư muội dừng một chút, sau đó xoay người muốn đi.

"Ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, Tử Vân phong cũng không phải nơi có thể tùy tiện vào tới!"

Bạch y Vu sư tỷ cười khẽ một tiếng, sau đó cũng không nhiều lời nữa.

"Chuyện này... đợi sau này hãy nói đi!"

Tiểu Kiều sư muội ngự phi kiếm, hóa thành một vệt sáng, đuổi về phía Phương Nguyên rời đi.

Bay trên không trung tìm chừng năm phút, nàng lập tức thấy Phương Nguyên mặc thanh bào trên đường nhỏ trong núi, dưới ánh trăng thân hình có vẻ hơi nhỏ gầy. Nàng đứng trên không trung nhìn xuống, lại nghĩ tới áp lực trên người Phương Nguyên, trong lòng không hiểu sao cảm thấy đau xót, vội vàng đổi phi kiếm, chậm rãi rơi xuống phía trước Phương Nguyên. Chờ khi Phương Nguyên đi tới, nàng nhỏ giọng nói: "Phương Nguyên sư huynh, những chuyện mới vừa rồi kia..."

"Ha ha, cũng may ngươi đuổi theo, nếu không ta còn tưởng mình phải đi bộ trở về!"

Giọng nói của Phương Nguyên vang lên, Tiểu Kiều sư muội lập tức ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ nhìn thấy vẻ không vui trên mặt Phương Nguyên, lại không nghĩ tới vẻ mặt hắn tràn đầy ý cười, thoạt nhìn rất nhẹ nhõm.

"Ngươi không tức giận sao?"

Tiểu Kiều sư muội nhìn nụ cười trên mặt Phương Nguyên không giống giả bộ, lại có chút khó hiểu.

Bất kể là ai, mới vừa tấn thăng đảm nhiệm chức đại đệ tử chân truyền, lại đụng phải nan đề bực này, tâm tình cũng nên có chút trầm trọng mới đúng.

"Chuyện này có gì phải tức giận?"

Phương Nguyên nở nụ cười, nói: "Khi ta trở thành đại đệ tử chân truyền, mấy người Bạch chấp sự đã nói với ta, mỗi một vị đại đệ tử chân truyền đều không chỉ cần suy xét bản thân, còn phải suy xét cho sư đệ sư muội của mình. Ban nãy mấy vị chân truyền cũng chỉ đang mưu lợi thay dòng dõi truyền thừa của mình mà thôi, chỉ là giao thủ tầm thường, không thể tính là gì. Về phần đám người Lệ Giang Hàn, bọn hắn cũng chỉ đang lựa chọn con đường tu hành có lợi cho mình mà thôi, mọi người đều có chí khác nhau, miễn cưỡng không hạnh phúc, nếu ta vì mấy chuyện này mà tức giận, lòng dạ không khỏi quá chật hẹp..."

Tiểu Kiều sư muội do dự một chút, có chút chần chờ nói: "Vậy Ma Tức hồ thí luyện của Tiểu Trúc phong chúng ta..."

"Vấn đề này ta sẽ giải quyết!"

Phương Nguyên cười cười, chủ động bước lên phi kiếm của Tiểu Kiều sư muội, nói: "Thật ra trước đây ta rất không thích Vân trưởng lão đặt trọng trách này lên vai ta, ta cũng không muốn gánh vác trách nhiệm này, có điều trải qua chuyện ngày hôm nay, ta ngược lại có chút hứng thú..."

"Dù sao, chuyện không khó khăn..."

"... Hoàn thành được cũng không cảm thấy thành tựu!"

Bình Luận (0)
Comment