*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bọn hắn đều là tiên môn chân truyền, thiên chi kiêu tử, tất nhiên đều tâm cao khí ngạo. Nếu đã vào Ma Tức hồ, vậy thì nhất định phải quét sạch yêu ma, dẫn dắt chúng đệ tử thông qua thí luyện, giành được một cơ hội Trúc Cơ mới được. Biện pháp bỏ dở nửa chừng như thế là thứ mà ai cũng không muốn dùng!
Chỉ có một mình Phương Nguyên nghiêm túc lắng nghe, ghi tạc mỗi một chữ mà trưởng lão nói vào trong lòng, thậm chí còn hỏi thêm mấy vấn đề liên quan tới Bát Hoang Vân Đài. Những người khác thấy thế còn tưởng rằng hắn thật sự rất quan tâm đ ến hậu chiêu bảo toàn tính mạng này, cho nên ai nấy đều cười rộ lên.
"Ma Tức hồ thí luyện vốn đơn giản, trảm yêu trừ ma mà thôi, lão phu cũng không nhiều lời!"
Vị trưởng lão kia vung tay lên: "Chuẩn bị đi vào đi!"
"Truyền tống đại trận, mở ra!"
Cũng đúng tại lúc này, thuận theo tiếng quát lớn của hắn, một tòa truyền tống đại trận lơ lửng giữa không trung, được những dãy núi vây quanh ở cách đó không xa lập tức lóe lên linh quang, đạo đạo vầng sáng xông thẳng vân tiêu. Còn ở xung quanh đại trận này, các trưởng lão của Thú Linh tông, Thượng Thanh sơn, Bách Hoa cốc, Huyền Kiếm tông đều vây quanh đại trận để quan sát, Vân trưởng lão và Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương tông cũng nằm trong số đó.
Advertisement
Trong khi đó, các đệ tử của các môn các phái sắp tham gia thí luyện thì phân bố ra, chờ đến lượt mình tiến vào truyền tống đại trận.
"Thanh Dương tông, Tử Vân phong nhất mạch, vào trận!"
Tuân theo tiếng quát lớn của một vị hồng bào chấp sự đứng trên truyền tống đại trận, đệ tử của Thanh Dương tông là những người đầu tiên đi tới trước đại trận. Đầu tiên là đệ tử Tử Vân phong tiến nhập đại trận, sau đó linh quang lóe lên, quang mang b ắn ra bốn phía, đến khi đại trận ngừng vận chuyển, những đệ tử kia đều đã không còn ở trong đại trận nữa. Sau đó liền tới lượt nhóm đệ tử thứ hai của Thanh Dương tông là Long Ngâm phong nhất mạch tiến nhập đại trận, nhất mạch kế tiếp nhất mạch.
Tiểu Trúc phong là nhất mạch cuối cùng của Thanh Dương tông tiến vào pháp trận. Nhưng khi Phương Nguyên đang chuẩn bị cùng vào trận với các đệ tử khác thì chợt nghe thấy sau lưng có người nhẹ nhàng "A" một tiếng, sau đó thanh âm của một nữ tử vang lên: "Người ở phía trước là Phương Nguyên sư huynh sao?"
Advertisement
Phương Nguyên có hơi kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy sau lưng bọn họ là một đám đệ tử Bách Hoa cốc mặc hai loại bào phục đỏ, trắng, phía trên dùng nhiều tơ vàng để thêu lên các loại hoa cỏ. Nhóm tiến vào truyền tống đại trận sau Thanh Dương tông chính là Bách Hoa cốc, bọn hắn chắc hẳn cũng đang chờ ở đây.
Trong khi đó, người gọi Phương Nguyên lại là một vị nữ tử đứng trong đám đệ tử của Bách Hoa cốc. Nàng ta dáng người cao gầy, khá là xinh đẹp, chỉ là khí chất có hơi thanh lãnh. Nàng ta mặc một bộ váy trắng, trên váy áo có thêu lên một đóa Thược Dược thanh nhã, trông rất là xuất chúng...
"Tâm Dao sư muội, đã lâu không gặp!"
Phương Nguyên nhìn thấy nàng thì cũng hơi nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng gọi tên của nàng.
Nàng ta không phải ai khác mà chính là Lữ Tâm Dao - nữ nhi của thành chủ Thái Nhạc thành, người suýt chút nữa đã kết thân với Phương Nguyên.
Từ sau khi nàng bái nhập trở thành môn hạ của Bách Hoa cốc thì không thấy tin tức nữa, ai mà ngờ rằng bọn họ lại gặp nhau vào lúc này.
"Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi từ phía sau, quả thực là ngươi!"
Lữ Tâm Dao nhìn thấy Phương Nguyên xoay người thì cũng thấy nao nao, giống như cảm thấy Phương Nguyên không giống như lúc trước cho lắm. Sau đó nàng ta nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đi về phía trước, nói: "Trước đó ta còn nhận được thư tín của phụ thân, nói ngươi trước đó không lâu từng phụng mệnh Thanh Dương tông, trở về Thái Nhạc thành tiêu diệt yêu ma làm loạn. Bách tính Thái Nhạc thành đều mang ơn ngươi, đã vì ngươi lập bia lưu truyền..."
"Trảm yêu trừ ma là bổn phận mà thôi, hơn nữa lúc đó có đông đảo đồng môn tương trợ, cũng không hoàn toàn là công đức của ta!"
Phương Nguyên nhẹ giọng trả lời. Khi hắn thấy truyền tống đại trận đã mở ra một lần nữa thì liền chắp tay với Lữ Tâm Dao, nói: "Truyền tống đại trận đã mở ra, xin lỗi vì không tiếp chuyện với Lữ sư muội lâu được. Chúng ta cần phải vào trận, đợi đến khi thí luyện kết thúc, chúng ta hẵng cắt đứt tiền duyên tại Thăng Tiên Hội đi!"
"Cũng tốt, Tâm Dao ở đây chúc Phương Nguyên sư huynh hót lên một tiếng làm kinh người, sau đó một bước lên mây!"
Lữ Tâm Dao vốn định tiến lên phía trước lập tức hơi dừng lại, sau đó bất động thanh sắc lui về sau.
"Đa tạ Tâm Dao sư muội!"
Phương Nguyên nói lời tạ ơn nàng, sau đó tiến vào trong truyền tống đại trận.
"Tâm Dao sư muội, người trẻ tuổi kia là ai? Có phải là bằng hữu ở Thanh Dương tông, tên là Phong gì đó mà ngươi đã nói hay không?"
Ở sau lưng Lữ Tâm Dao, một vị nam tử mặc áo bào trắng khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc nhẹ giọng hỏi.
"Ha ha, không phải người kia, đây là một người khác!"
Lữ Tâm Dao mỉm cười hồi đáp, thần sắc có hơi xúc động, trước mắt vẫn còn thoáng qua bóng dáng của Phương Nguyên trong bộ thanh bào kia. Điều này làm cho nàng có hơi xuất thần, khi nghe thấy người khác hỏi thì mới hồi thần lại, mỉm cười nói: "Quên nói với các ngươi, người này lại càng khó lường hơn, nghe nói là kỳ tài 300 năm khó gặp, ha ha, người đứng đầu trong lần tiên môn đại khảo kia của chúng ta chính là hắn..."
"Ách..."
Đám đệ tử Bách Hoa cốc nghe xong thì có hơi ngẩn người, nhao nhao nhìn sang một vị bạch y thiếu niên.
"Nếu như hắn là người đứng đầu Tiên Bảng, vậy thì vị Tiểu Viên sư huynh này của chúng ta là gì đây?"
Còn có người phản ứng lại, trêu ghẹo nói.
"Ôi..."
Lữ Tâm Dao giống như cũng kịp thời nghĩ lại, khẽ cười nói: "Xin lỗi Tiểu Viên sư huynh, ta cũng không phải cố ý. Vị kia là Phương Nguyên, là đồng môn của ta tại Thái Nhạc thành. Hắn vốn là người đứng đầu Tiên Bảng, thế nhưng về sau, Đạo Nguyên Chân Giải bị thủ tiêu, cho nên mới đổi thành ngươi..."
"Thì ra hắn chính là Phương Nguyên..."
Đám đệ tử tiên môn nghe xong thì đều gật đầu, xem ra đều nghe nói qua về Phương Nguyên.
Trong khi đó, vị bạch y nam tử được Lữ Tâm Dao gọi là "Tiểu Viên sư huynh" kia vào lúc này lại chỉ bình tĩnh nhẹ gật đầu.
Hắn tỏ vẻ đạm mạc, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt không nhìn ra được hỉ nộ.