"Phương Nguyên sư huynh, ta thật sự sai rồi, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta đi, ta... Ta thật sự là bị mỡ heo cho làm tâm trí mê muội. Trước khi tiến vào Ma Tức hồ, ta một mực lo lắng Tiểu Trúc phong chúng ta thực lực không đủ, sợ vào Ma Tức hồ rồi thì chỉ có một con đường chết, gia... gia tộc... gia gia nhà ta nhờ vả không ít quan hệ, đến cầu môn hạ của chân truyền Thần Tiêu phong là Lưu Mặc Chân... Ta... Ta lúc ấy thật sự chỉ muốn bái nhập Thần Tiêu phong mà thôi a... Ta đã đưa cho hắn vô số tài bảo, hắn cũng đã đáp ứng... Thế nhưng... Thế nhưng về sau, hắn lại nói bây giờ không thể để cho ta đi qua, sau khi thí luyện xong mới được, hắn buộc ta lưu lại Tiểu Trúc phong, tùy thời... Tùy thời truyền đi tin tức của chúng ta..."
Vị đệ tử kia đứng giữa hoàn cảnh tràn ngập sát ý như vậy, thực sự không kiềm được, đột nhiên quỳ xuống đất khóc rống lên.
Cho tới bây giờ, Phương Nguyên mới cau mày đánh giá hắn một chút. Người kia là một vị đệ tử họ Ngô tên Chấp, dáng người có vẻ hơi đơn bạc, tu vi Luyện Khí tầng sáu. Trong đám đệ tử Tiểu Trúc phong, hắn cũng là một vị rất hoạt bát, tính tình khôi hài, trong nhà cũng rất có tài sản, kết giao rất rộng, được đám đệ tử Tiểu Trúc phong công nhận là một kẻ tiêu sái. Nhưng vào lúc này, hắn lại hoàn toàn không có nửa phần tiêu sái nào, chỉ thấy hắn đang hoảng sợ không chịu nổi, không ngừng đập đầu ngẩng đầu trên mặt đất, nước mắt nước mũi hòa cùng một chỗ chảy đầy cả mặt.
"Phương Nguyên sư huynh tha cho ta..."
"Nếu ta sớm biết Tiểu Trúc phong chúng ta có thể thông qua thí luyện, có đánh chết ta cũng sẽ không có liên lụy gì với bọn hắn a..."
Advertisement
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có tiếng gào khóc của hắn không ngừng vang lên.
Ánh mắt của chúng đệ tử khi nhìn về phía hắn đều có hơi chán ghét, thậm chí là phẫn nộ.
Ngay cả mấy người thường ngày giao hảo với hắn lúc này cũng nhìn hắn với ánh mắt vô cùng căm hận.
Advertisement
"Ta thật không biết bọn hắn sẽ hạ thủ ác như vậy, mới đầu ta cũng cho rằng bọn họ chỉ đến trộm thuốc mà thôi a..."
Sát ý xung quanh khiến cho nội tâm Ngô Chấp kinh hoảng, còn Phương Nguyên vào lúc này thì vẫn luôn duy trì vẻ trầm mặc, ánh mắt vô cùng băng lãnh, bộ dạng rất khác so lúc bình thường khi hắn nhìn về phía những đệ tử Tiểu Trúc phong. Điều này khiến cho Ngô Chấp càng run lên như cầy sấy, cái trán đã gõ ra một vết máu. Cuối cùng hắn quỳ hai gối xuống, bò thẳng về phía Phương Nguyên, muốn ôm lấy chân Phương Nguyên để cầu xin tha thứ.
"Bành!"
Có người thấy bộ dạng này của hắn thì không nhịn được nữa, liền vọt ra tống một cước, đá cho hắn ngã lăn ra đất, quát mắng: "Ngươi không biết sao? Ngươi muốn nói ngươi cái gì cũng không biết sao? Vậy có ai trong số chúng ta biết? Ngươi nói lời này là muốn gạt quỷ sao?"
"Ô ô... Ta thật... thật sự không biết a..."
Ngô Chấp bị đạp, trùng điệp ngã xuống đất, nhưng hắn lại vội vàng bò lên, không ngừng gõ đầu trên mặt đất.
"Họ Ngô, ngươi nhớ kỹ, mạng của Chu sư huynh và Hồng sư đệ, đều là do trách nhiệm của ngươi..."
Lại có người lao đến, người này có quan hệ tương đối tốt với hai người Chu, Hồng, lúc này hắn thần sắc dữ tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngô Chấp. Người này vọt lên quyền đấm cước đá Ngô Chấp, trong khi đệ tử Tiểu Trúc phong ở xung quanh thì đều tỏ vẻ lạnh lùng, không có bất kỳ người nào xuất thủ tương trợ. Lúc này Ngô Chấp rõ ràng đã khơi dậy sự tức giận của nhiều người, đối với bọn hắn, tên Ngô Chấp này còn ác hơn cả những đệ tử Thần Tiêu phong kia!
"Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi..."
Ngô Chấp khóc lớn, bỗng nhiên nhìn sang mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong giao hảo với mình, nói: "Lưu sư huynh, Mạnh sư huynh, van cầu các ngươi, van cầu các ngươi, dù sao chúng ta cũng từng giao hảo bấy lâu nay, giúp ta van cầu Phương sư huynh đi. Ta thật sự biết sai rồi, xin các ngươi..."
Đến nước này, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt không đổi sắc kia của Phương Nguyên thì thậm chí còn không dám trực tiếp xin tha.
Trong khi đó, mấy người bị hắn gọi tên cũng đều tỏ vẻ chán ghét, một người trong đó trực tiếp rút kiếm, một tiếng "Bá" vang lên, hắn cắt xuống vạt áo của mình, khẽ quát nói: "Họ Ngô, ngươi chớ có gọi tên của ta nữa. Người sống một đời, ai mà không muốn an an ổn ổn, bình bộ trên mây, nhưng có việc nên làm có việc không nên làm, ranh giới cuối cùng không thể đụng vào. Nếu như ngươi gặp nguy hiểm trong Ma Tức hồ này, huynh đệ ta có thể vì ngươi liều cái mạng này, nhưng sự tình mà ngươi làm ra lúc này, ta chỉ... ta chỉ hận không được tự tay giết ngươi..."
Nói xong, hắn ném vạt áo kia đến trước mặt Ngô Chấp, chính là muốn cắt bào đoạn nghĩa với hắn.
"Không sai, Phương Nguyên đại sư huynh một lòng muốn mang tất cả chúng ta ra ngoài, ngươi lại cản trở..."
"Mọi người đồng tâm hiệp lực xông ra bên ngoài, ngươi đây là đang làm cái gì?"
Thời gian dần trôi qua, thấy Phương Nguyên không nói lời nào, chúng đệ tử dần dần trở nên công phẫn, hận không thể nhào lên, loạn quyền đánh chết Ngô Chấp.
"Không cần nói nữa!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng, chúng đệ tử nghe thấy vậy thì đều khẽ giật mình, cùng nhau nhìn về phía hắn.
Bọn hắn cũng tràn đầy lo lắng, muốn nhìn Phương Nguyên sẽ xử trí tên phản đồ này như thế nào.
Vừa rồi sau khi Ngô Chấp quỳ xuống, Phương Nguyên vẫn một mực quan sát phản ứng của đám đệ tử Tiểu Trúc phong, bấy giờ mới có mấy phần tự tin, âm thầm nhẹ gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc nhìn về phía Ngô Chấp, thản nhiên nói: "Ta cũng biết ngươi tự có nỗi khổ tâm, nhưng sự tình đã làm ra, sai lầm lớn đã đúc thành, hai vị sư đệ kia không sống lại được, mà ta, cũng không tha cho ngươi được!"
"Phương... Phương Nguyên sư huynh..."
Ngô Chấp nghe lời ấy giống như bị sét đánh ngang tai, cả người đều ngây ra, muốn lên tiếng, nhưng lại ngập ngừng nói nói không nên lời.
"Từ giờ trở đi, ngươi không còn là đệ tử của Tiểu Trúc phong..."
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng phân phó một câu, sau đó khẽ quát: "Đệ tử chấp pháp, lấy ba cây Thú Hồn Đinh ra đây!"
"Cái gì?"
Tên đệ tử phản bội họ Ngô kia nghe xong thì lập tức kinh hãi, gần như ngất đi.