Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 243

"Bọn hắn đều là đồng môn, sao ngươi lại có thể dùng thủ đoạn ác độc bực này để đối phó với bọn hắn..."   

Nghiêm Cơ rống giận, liều mạng lao về phía trước.   

Hắn gần như hận chết Phương Nguyên, gần như cảm thấy Phương Nguyên là người điên.   

Nhưng hiện tại hắn chẳng quan tâm tới Phương Nguyên, hắn vội vã muốn chạy tới, từ bên ngoài đánh nát đại trận.   

Nếu không, chậm trễ một khắc cũng có thể khiến Thần Tiêu phong chết thêm một đệ tử...   

Advertisement

"Bá."   

Nhưng đúng vào lúc này, thân hình Phương Nguyên đột nhiên động. Trường kiếm của hắn xuất vỏ, một mảnh sáng như tuyết hệt như dải lụa thẳng tắp kéo tới, xẹt qua trên mặt đất trước người Nghiêm Cơ, khiến mặt đất cứng rắn bị cắt ra một cái rãnh thật sâu, cũng buộc Nghiêm Cơ ngừng lại...   

"Hiện tại ngươi mới biết chúng ta đều là đồng môn sao?"   

Ánh mắt Phương Nguyên rất lạnh lùng. Hắn giơ kiếm ngang ngực, thấp giọng quát lên: "Không cảm thấy quá muộn sao?"   

Advertisement

"Ngươi... Ngươi tránh ra cho ta..."   

Hai mắt Nghiêm Cơ hoàn toàn đỏ ngầu, nhìn đại trận khói đen tràn ngập, một lát cũng đợi không được. Một tiếng ầm vang, song chưởng đẩy về phía trước, từng đạo hỏa quang đầy rẫy hư không hệt như một đầu hỏa long lao về phía trước. Đây gần như đã là toàn bộ lực lượng của hắn. Nhưng khi đầu hỏa long vọt tới trước mặt Phương Nguyên, lại bị kiếm thế của hắn mài đi không còn một mảnh, mà thân hình Phương Nguyên lại chưa từng nhúc nhích qua.   

"Nghiêm Cơ sư huynh, không phải ngươi nói lực lượng mới là căn bản nhất sao?"   

Giọng nói của Phương Nguyên vẫn có vẻ vô cùng bình thản như cũ: "Xem ra lực lượng của ta không yếu hơn ngươi, cho nên ngươi không vượt qua nổi!"   

Nghiêm Cơ đã gấp gáp tới cả người toát mồ hôi lạnh!   

Cho đến lúc này hắn mới biết, không phải là bản thân mình đang quấn lấy Phương Nguyên, mà là Phương Nguyên đang quấn lấy bản thân mình.   

"Mạng người quan trọng, đến tột cùng ngươi muốn thế nào?"   

Trong đại trận phương xa, ma khí ngày càng nồng nặc, đáng sợ khó có thể hình dung. Vừa nghĩ tới đông đảo đệ tử Thần Tiêu phong đều bị nhốt trong đại trận kia, Nghiêm Cơ lại vội vàng tới thất khiếu sắp phun ra lửa, liều mạng tấn công về phía Phương Nguyên. Trên đỉnh đầu, một tôn thần tướng hư huyễn được hiển hóa ra, ùng ùng đập về phía đầu Phương Nguyên, ngay cả hư không chung quanh cũng bị bao trùm vào bên trong! Dưới thế tiến công hung ác điên cuồng bực này, quanh người Phương Nguyên lại tử khí tràn ngập. Hắn vận chuyển Tử Khí Lưu Vân Quyết, lấy nhu thắng cương, kéo chặt lấy Nghiêm Cơ!   

Mà đối mặt với câu hỏi của Nghiêm Cơ, giọng hắn bình tĩnh tới gần như không có một chút tình cảm: "Quỳ xuống, viết sách nhận tội!"   

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì..."   

Nghiêm Cơ tức giận thét lớn, lăng không một chụp, cán ngân thương đã tới trong lòng bàn tay hắn. Sau đó thương thế như rồng, vẽ ra đạo đạo linh quang đáng sợ phô thiên cái địa đâm về phía Phương Nguyên, giọng nói cũng có vẻ hơi kinh hoảng: "Phương Nguyên, đây chính là tính mệnh của 27 đệ tử Thần Tiêu phong, ngươi ngươi... ngươi lấy đâu ra can đảm dám vùi nhiều đệ tử Thần Tiêu phong vào tuyệt địa như vậy?"   

Đến lúc này, hắn vẫn không thể tin được Phương Nguyên lại làm ra chuyện như thế, hắn không tin Phương Nguyên dám điên cuồng như vậy.   

"Là các ngươi không để ý tới sống chết của chúng ta trước!"   

Nét mặt Phương Nguyên lạnh nhạt vô cùng, kiếm thế trong lòng bàn tay như khoá sắt quét ngang, cản hết thương thế của Nghiêm Cơ, giọng nói lại bình tĩnh trong rõ dị thường: "Hơn nữa trên thẻ ngọc thông báo cho tiên môn, ta sẽ nói là ngươi ngấp nghé Già Lam Thảo, sai người trộm lấy trước, sau đó lại dẫn người đến đánh Tiểu Trúc phong cường đoạt, chúng ta chỉ bị ép phải phòng thủ mà thôi. Cho dù Thần Tiêu phong có toàn diệt thì cũng là gieo gió gặt bão..."   

Loại lời này nói ra sẽ chỉ khiến Nghiêm Cơ càng thêm phẫn nộ, liều mạng xông về phía trước: "Ngươi cho rằng các trưởng lão sẽ tin ngươi? Nằm mơ!"   

"Bọn hắn không tin cũng phải tin, nhân chứng vật chứng sự thực đều có đủ!"   

Phương Nguyên lạnh lùng mở miệng: "Lẽ nào chuyện các ngươi trộm Già Lam Thảo không phải thật?"   

Nghiêm Cơ nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.   

Ban nãy khi hắn mệnh lệnh đệ tử Thần Tiêu phong đánh vào trong trận Tiểu Trúc phong, thật ra cũng đã dùng loại thủ đoạn này. Trước chụp mũ lên đầu đối phương trước, cứ khuấy nước đục rồi lại nói, ngược lại đợi khi về tới tiên môn có cãi nhau gì thì cũng là chuyện sau này. Chỉ có điều hắn không nghĩ đến, lúc này mới không tới năm phút, Phương Nguyên đã lại áp dụng loại thủ đoạn này lên người mình, thật sự có thể nói là báo ứng xác đáng!   

Mấu chốt hơn là, cái cớ bản thân mình dùng kia chỉ vì để cứu người mà thôi!   

Mà Phương Nguyên lại cần loại cớ này để giết người...   

Hết lần này tới lần khác, thậm chí cái cớ hắn mượn còn chân thật hơn mình, bởi vì trong cái cớ hắn mượn vốn có một nửa là sự thực!   

"Ngươi cho rằng những lời nói quỷ quái này có thể gạt được ai?"   

Đến lúc này, Nghiêm Cơ chỉ có thể rống giận ra tay: "... Ngươi nghĩ rằng Thần Tiêu phong ta sẽ dừng tay sao?"   

"Ha ha, hiện tại người không muốn dừng tay là ta..."   

Phương Nguyên cười đến lạnh lùng, khiếp người: "Các ngươi đã dám làm trước cũng đừng trách ta phản kích, cũng đừng nghĩ tới chuyện dùng bối cảnh gì đó đến dọa ta. Ngươi cũng biết, Lưu Mặc Chân có bối cảnh không tầm thường, nhưng trước mặt mọi người ta một kiếm đóng đinh hắn trên Công Đức Thạch Bích, mà người ở sau lưng hắn lại không một ai dám động tới ta, bởi vì thứ ta tu luyện là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết! Hơn nữa còn đã tu luyện đến cảnh giới tiểu thành! Trước khi ta hoàn toàn luyện thành pháp quyết này, hoặc trước khi ta triệt để thất bại, trong tiên môn không người nào dám đụng đến ta! Cho dù ta có làm ra chuyện càng điên cuồng hơn nữa, những người đó cũng chỉ có thể nhẫn nhịn..."   

Những lời này của Phương Nguyên lập tức đánh trúng xương sườn mềm của Nghiêm Cơ.   

Tuy những lời này nghe cuồng vọng vô biên, nhưng Nghiêm Cơ lại biết, đây là thật...
Bình Luận (0)
Comment