Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 271

Bên trong Hắc Ám Ma Triều, thanh âm tụng kinh của Phương Nguyên càng ngày càng xa dần, cuối cùng dần dần bị cuồng phong bao phủ.   

Con mèo trắng bỗng nhiên cũng ngừng tiếng kêu, trong mắt nó vậy mà chảy ra hai hàng nước mắt...   

Trong một sát na đó, Hắc Ám Ma Phong giữa thiên địa trong nháy mắt dường như cũng nhỏ đi rất nhiều!   

Thời điểm Hắc Ám Ma Triều đánh tới, khắp thiên địa đều hỗn loạn, nóng nảy, ma khí mãnh liệt tới cực điểm.   

Nhưng sau khi Hắc Ám Ma Triều qua đi, thì hết thảy đều lắng xuống hơn rất nhiều.   

Ngay cả Hắc Ám Ma Phong lúc nào cũng tàn phá bừa bãi trước đó, tựa hồ cũng giảm bớt, yếu đi rất nhiều.   

Advertisement

Loại Hắc Ám Ma Triều này, do vô số Hắc Ám Ma Phong cường đại hội tụ lại với nhau, quét qua đại địa tựa như trời long đất lở, ở trong Ma Tức hồ này, lực lượng của nó là vô địch, nhưng lại cũng yếu ớt, nó có thể phá hủy hết thảy, lại cũng không thể tồn tại thời gian quá lâu...   

Bản thân nó quá cường đại, bởi vậy cũng sẽ tán loạn rất nhanh...   

Mà Phương Nguyên cũng không biết bản thân ở bên trong ma tức này trôi dạt bao lâu.   

Nhưng có lẽ là hắn vô cùng may mắn, vẫn không bị xé nát, Hắc Ám ma tức quỷ dị, cũng không đọa hóa tinh thần của hắn!   

Bởi vậy, hắn cứ mãi dập dềnh trôi đi như vậy, cho đến khi rơi xuống đất!   

Advertisement

Cuồng phong mãnh liệt khuấy động, cơ hồ làm hại hắn hoàn toàn mất đi thính lực kia, theo thời gian trôi qua dần biến mất.   

Loại lực lượng khiến hắn bay loạn tứ phía, thân bất do kỷ, cũng đã biến mất.   

Hắn nằm trên mặt đất chắc chắn, yên tĩnh tựa như là về tới nguyên điểm của thế giới này vậy!   

Nằm trên mặt đất nằm hồi lâu, Phương Nguyên mới dần dần cảm thấy tri giác cùng thính giác của mình dần dần hồi phục, tiếng tụng kinh một mực kéo dài trong lòng hắn kia cũng dần dần lắng xuống, thần trí cũng dần thanh tỉnh, chỉ là thân thể cứng ngắc, lại cảm thấy một tia khí lực cũng không có, chỉ đành nằm thẳng đơ trên mặt đất, bất động thật lâu, chỉ có thể nhìn thấy một góc trời ở trước mắt mà thôi...   

"Ta bị cuốn vào bên trong Hắc Ám Ma Triều vậy mà lại chưa chết, cũng không bị đọa hóa..."   

"Thậm chí ngay cả trọng thương đều không có..."   

Ngay cả bản thân Phương Nguyên cũng hơi kinh ngạc tự lẩm bẩm: "Nếu lúc ra ngoài nói chuyện này với người khác, có lẽ đều cho rằng ta đang khoác lác đi?"   

Hắn chợt cảm thấy thật may mắn, thậm chí cũng không dám tưởng tượng mình lại may mắn như vậy, nhưng khi thử đứng dậy mấy lần không được, liền cảm thấy mình cũng không may mắn như vậy, hắn cười khổ: "Ở trong Hắc Ám Ma Triều quá lâu, mặc dù ma tức không thể ăn mòn thần của ta trí, nhưng lại ngấm suốt toàn thân ta, cho nên hiện tại ta không thể đề pháp lực lên nổi, một chút khí lực trên người cũng không có..."   

Hắn quá rõ ràng, một mình không thể động đậy ở bên trong Ma Tức hồ hung hiểm vạn phần này nguy hiểm cỡ nào...   

Lỡ như có một con ma vật mò tới, thì biết đối phó thế nào?   

Trong lúc còn chưa nghĩ xong, bên cạnh hắn liền vang lên một loạt thanh âm loạt xoạt.   

Phương Nguyên nhất thời cảm thấy rất bất đắc dĩ: "Xem ra vẫn là phải chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi..."   

"Vụt..."   

Một cái đuôi đen sì đập tới trước mặt Phương Nguyên, vì lúc này Phương Nguyên chỉ có thể nằm cứng đơ, đầu cũng không thể cựa quậy được chút nào, nên căn bản không thấy rõ toàn bộ thân thể ma vật kia, chỉ có thể thông qua hình dáng cái đuôi phán đoán ra đây dường như là loại ma vật cùng loại với thằn lằn, chắc hẳn là do khí tức sinh linh trên người mình hấp dẫn tới, đầu lưỡi nó thò ra thụt vào phát ra tiếng "sụt sụt".   

"Aiiii, chết trong bụng ma vật còn không bằng chết ở trong Hắc Ám Ma Triều, càng nhanh chóng thống khoái hơn một chút..."   

Phương Nguyên lâm vào tuyệt vọng, thực sự dở khóc dở cười.   

Đạo tâm của hắn vừa mới trải qua một phen tẩy luyện ở trong Hắc Ám Ma Triều, có thể nói là thông thấu tới cực điểm, hắn còn đang nghĩ tới cảm giác "sớm nghe đạo, chiều cũng có thể chết", nhưng ai ngờ, lão thiên thế mà cho là thật, thật sự để cho mình vừa mới sáng tỏ đạo tâm, đã phải trực tiếp chịu chết?   

"Trò đùa này hơi lớn a..."   

Sát mặt truyền đến mùi ma tức hôi thối, ma vật kia vậy mà đang ngửi ngửi mặt của hắn.   

Dường như khí tức sinh linh trên người Phương Nguyên lúc này tương đối mỏng, nó cũng đang phán đoán xem khối thịt này có ăn ngon hay không...   

Điều này lập tức khiến Phương Nguyên hiện lên suy nghĩ, hi vọng ma vật này xem mình là tử vật, bỏ qua cho mình...   

Nhưng rất nhanh hy vọng này cũng trở thành tuyệt vọng.   

Chung quanh vang lên tiếng rầm rầm rung động, không biết lại có bao nhiêu ma vật từ bốn phương tám hướng bò tới, như muốn khối thịt là hắn này, mà ma vật cách mình gần nhất kia, cũng lo lắng kẻ khác đoạt mất, rốt cục không còn kén ăn nữa, "ngoác" một tiếng, cái miệng há to cắn xuống đầu Phương Nguyên, theo hướng ánh mắt của hắn cũng có thể thấy được cả cuống họng của nó...   

"Ai..."   

Phương Nguyên thầm thở dài, chỉ có thể bình tĩnh chịu chết...   

Giờ này khắc này, ngay cả một chút không gian để biểu lộ phản kháng hắn cũng không có...   

Nhưng ngay khi trước mặt Phương Nguyên toàn là một màu huyết hồng, sắp bị ma vật kia nuốt vào, chợt nghe được một tiếng "xoẹt" vang lên, sau đó xung quanh hoàn toàn đại loạn, tiếng bắp thịt bị chém rách không ngừng bên tai, tiếp theo cái miệng to như chậu máu trước mắt Phương Nguyên đột nhiên biến mất, chỉ thấy một đạo hồng quang lượn vòng trên không trung, hồng quang kia bao khoả bên trong một thanh tiểu đao xinh đẹp đang nhanh chóng xoay tròn, trên thân đao thỉnh thoảng có hồng quang b ắn ra, ma vật chung quanh bị hồng quang quét trúng liền lần lượt rầm rầm ngã xuống đất liên tiếp, trong khoảnh khắc đã chết sạch sẽ.   

"Đây là..."   

Phương Nguyên thầm kinh hãi, tiếp theo liền thấy thanh tiểu đao kia bay trở về.   

Sau đó trước mặt của hắn xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hai con mắt đen láy trong suốt đang tò mò đánh giá hắn.   

"Vậy mà nàng vẫn còn sống?"   

Phương Nguyên lập tức ngẩn người, không ngăn được cảm giác vui sướng trong lòng.   

Sau đó hắn liền nghe được âm thanh than thở tiếc hận của nữ hài kia vang lên: "Vị đồng môn này, vậy mà chết rất an tường a..."
Bình Luận (0)
Comment