"Ta có cách nào chứ, địa phương quỷ quái này nhìn hướng nào cũng đều như nhau..."
Lạc Phi Linh tỏ vẻ rất ủy khuất, rồi chợt nhớ tới gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ oán hận, hết sức ảo não nói ra: "Đều do con tặc miêu đáng giận kia, nếu không phải vì nó, ta cũng sẽ không xém bị cuốn vào trong Hắc Ám Ma Triều, sau đó phải đào mệnh đến mất cả một chiếc giày, túi càn khôn cũng mất, không thể tìm lại được phương hướng trước đó...”
"Mèo?"
Phương Nguyên lập tức ngẩn người, hơi kinh ngạc nhìn Lạc Phi Linh.
"Đúng vậy a, một con mèo trắng béo béo mập mập!"
Lạc Phi Linh nhẹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hôm qua ta gặp phải trên đường, cứ quấn lấy ta như quỷ vậy, hơn nữa hễ nó vừa xuất hiện bên cạnh ta là sẽ luôn luôn có một vài chuyện là quái dị xảy ra, rất phiền phức. Ta cảm thấy chắc chắn con mèo này có vấn đề, đang định bắt nó lại, không ngờ con mèo này dã tính vô cùng, ta vừa giẫm lên cái đuôi của nó, nó liền quay đầu lại cắn lên chân ta một cái, bây giờ vẫn còn đau nè..."
Advertisement
"Chuyện này..."
Phương Nguyên nghe Lạc Phi Linh nói, vẻ mặt lập tức kinh ngạc: "Thì ra ngươi cũng gặp phải..."
Hắn lập tức nhớ tới con mèo màu trắng chính mình gặp trước đó kia, trong lòng hết sức kinh ngạc.
Cẩn thận hỏi lại vài câu, hắn mới khẳng định được, con mèo trắng Lạc Phi Linh gặp phải kia, giống con mình gặp như đúc.
Xem ra con mèo kia nhất định có vấn đề!
Advertisement
Lại nói, mặc dù con mèo kia trông rất bình thường, thế nhưng một con mèo bình thường lại xuất hiện ở bên trong Ma Tức hồ hung hiểm trùng điệp, thì lại trở thành một chuyện hết sức quỷ dị, nhất là, sau khi mình gặp con mèo kia, ngay lập tức liền gặp phải Hắc Ám Ma Triều hung hiểm vạn phần, suýt nữa ném đi mạng nhỏ, Lạc Phi Linh sau khi gặp nó cũng nhiều lần gặp nạn, chuyện này chứng tỏ điều gì.
"Chẳng lẽ nói, những chuyện nguy hiểm quỷ dị kia, đều là do con mèo này đưa tới?"
Phương Nguyên cảm thấy mơ hồ không rõ.
Bởi vì lúc ấy hắn nhớ rất rõ ràng, Hắc Ám Ma Triều hình thành cũng không phải là do pháp lực con người hay yêu ma thu hút tới, lúc ấy con mèo kia nhìn mình cũng không làm cái gì, dường như nó chỉ dự liệu được Hắc Ám Ma Triều tiến đến sớm hơn so với mình mà thôi!
Chuyện quỷ dị phát sinh trên người mình, cũng chỉ có một lần gặp Hắc Ám Ma Triều như vậy, qua thì cũng đã qua rồi.
Nhưng nghe Lạc Phi Linh nói, mới biết được chuyện nàng gặp phải có khác biệt lớn, con mèo kia dường như đi theo nàng rất lâu, nàng cũng gặp phải nguy hiểm liên tục, tuy nhiên nàng đều nhẹ nhõm tránh khỏi, đến cuối cùng, nàng tức giận, con mèo kia cũng tức giận, sau đó nàng liền lập bẫy muốn bắt con mèo kia, con mèo kia cũng dứt khoát đích thân ra trận, trực tiếp cắn nàng một phát liền bỏ chạy...
" Thương thế trên chân ngươi nào?"
Vẻ mặt Phương Nguyên có chút ngưng trọng hỏi.
"Thương thế ngược lại là không có vấn đề gì, cũng không giống như bị trúng độc..."
Lạc Phi Linh tỏ ra đau khổ nói: "Chỉ là hơi đau!"
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, nói: "Ngươi cởi giày tất ra, ta xem giúp ngươi!"
Lạc Phi Linh hơi chút do dự, hiển nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng thấy vẻ mặt bình thản không khiến cho người ta hiểu lầm của Phương Nguyên, liền cúi đầu cởi giày, đưa cái chân nhỏ trắng nõn đến trước mặt Phương Nguyên. Phương Nguyên cầm mắt cá chân của nàng, cẩn thận quan sát một hồi, thấy ở gót chân phải có một loạt dấu răng nhỏ, xem ra vết cắn xác thực không nhẹ.
Có điều mặc dù vết thương rất sâu, nhưng chỉ hơi sưng tấy một chút, cũng không có dấu hiệu trúng độc, Phương Nguyên lập tức nhíu mày.
Lạc Phi Linh nhịp nhịp đầu ngón chân, cười nói: "Chân của ta có đẹp không?"
Sắc mặt Phương Nguyên lập tức hơi đen lại, bóp nhẹ lên vết thương một cái, Lạc Phi Linh đau đến nhe răng, nhếch miệng kêu: "Đau đau đau..."
"Vết thương bị cắn bình thường chỉ cần không độc, cũng sẽ không đau như vậy, con mèo này nhất định có điều cổ quái!"
Phương Nguyên sức thuốc lên vết thương của nàng, nói: "Nhưng xem ra, hẳn là sẽ không chuyển biến xấu, theo dõi thêm một chút nữa đi!"
Lạc Phi Linh cúi đầu đi giày lại, nghe vậy cũng có chút đắc ý: "Nó cũng không tốt hơn gì, một cước kia của ta cũng rất ác độc!"
"Àiiii..."
Phương Nguyên nghe vậy liền tắt tiếng, không biết nên nói thế nào.
Suy nghĩ một hồi, thấy chuyện này trước tiên chỉ có thể bỏ qua một bên, trầm giọng nói: "Trong Ma Tức hồ này hung hiểm vạn phần, sự tình quỷ dị có vô số, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra, chỉ có thể cẩn thận hơn gấp bội, trước mắt chuyện quan trọng nhất của chúng ta vẫn là ra ngoài cầu viện, thương thế của ta cũng sắp khỏi rồi, ngươi tạm chờ ta một lát đi, đợi sau khi ta hành công hoàn tất chúng ta sẽ cùng giết ra khỏi địa phương quỷ quái này..."
"Ngươi có biện pháp phân rõ phương hướng sao?"
Lạc Phi Linh nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, tiến tới trước mặt Phương Nguyên hỏi.
"Hiện tại ta cũng không biết đang ở chỗ nào, lát nữa lại thương lượng sau đi!"
Phương Nguyên lắc đầu, chỉ có thể than khẽ.
Lạc đường trong Ma Tức hồ, đúng là vấn đề lớn, nếu như ở bên ngoài, phương pháp phân biệt phương hướng có rất nhiều: quan sát sao trời, quan sát núi non cây cối... nhưng nơi này lại không thấy ánh mặt trời, âm phong rít gào, bốn phương tám hướng đều như nhau, thực sự khó phân biệt.
"Vậy được rồi..."
Lạc Phi Linh nghe vậy bất đắc dĩ thở dài đáp ứng, Phương Nguyên cũng lập tức nhắm mắt lại chuẩn bị hành công.
"Vừa rồi còn thấy ngươi không thể động đậy, vậy mà mới qua một lúc thương thế của ngươi đã tốt lên rồi?"
Còn chưa ổn định tâm thần, bỗng nhiên Lạc Phi Linh lại hiếu kỳ mà hỏi.
"Phù... Trước hết để cho ta an tĩnh một lúc!"
Phương Nguyên vô lực khoát tay áo, thở dài một tiếng.
"Ừm!"
Lạc Phi Linh đàng hoàng trở về ngồi trong góc, lấy ra hồ lô rượu, bỗng nhiên lại cười một tiếng, đắc ý nói: "Cũng may vừa rồi mặc dù mất đi túi càn khôn, nhưng vẫn bảo vệ được hồ lô rượu, nếu không chẳng phải là đã lãng phí mất hồ lô rượu ngon này rồi sao?"