*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hiện tại tu vi của ta chỉ trên Luyện Khí tầng tám, chưa đạt tới Luyện Khí tầng chín!"
Dù sao cũng là đi cầu người, Phương Nguyên cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với người ta. Bởi vậy tuy rằng hắn cảm thấy đệ tử Bách Hoa cốc họ Viên này hỏi hơi nhiều, nhưng vẫn khách khí trả lời một câu, nói: "Tạm không nói đến tu vi, cứu người như cứu hỏa, Viên sư huynh..."
"Vậy mà ngươi đã đạt tới trên Luyện Khí tầng tám?"
Viên Nhai kia có chút trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng thở dài, cười nói: "Hai bên chúng ta đều đang tham gia khảo hạch tại Tiên Tử đường do ngũ đại tiên môn thiết lập, cũng tính là cùng đời. Ta may mắn hơn một chút, lấy được danh đầu Tiên Bảng. Sau khi vào Bách Hoa cốc ta rất được tôn trưởng ưu ái, dẫn dắt dạy dỗ, cuối cùng cũng có một chút thành tựu. Nhưng nghe nói Phương Nguyên sư huynh mệnh đồ khúc chiết, nhiều lần bị nguy đốn, lại vẫn có thể có được tu vi bực này, thực sự khiến người ngưỡng mộ. Chẳng qua cho dù ngươi có tu vi bực này cũng tuyệt không thể giết ra từ trong mảng lớn ma vật như vậy mới đúng?"
"Thì ra hắn chính là người xếp đầu bảng Tiên Bảng lúc sau?"
Advertisement
Phương Nguyên nghe xong lời của Viên Nhai, ngược lại hơi ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Trước đây hắn vốn đứng đầu Tiên Bảng, nhưng sau đó bị thủ tiêu, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện một đầu bảng mới. Chỉ có điều vị đầu bảng này vẫn chưa nhập Thanh Dương tông tu hành, đương nhiên hắn cũng không rõ ràng. Sau đó hắn chỉ một lòng tu hành, hiển nhiên cũng càng không có thời gian quan tâm tới những chuyện này. Cho tới hôm nay nghe xong lời bạch y chân truyền nói, hắn mới biết được thì ra là người đầu bảng thời điểm đó lại có bộ dáng như vậy.
Nhưng kinh ngạc này cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Hắn cau mày nhìn bạch y chân truyền, lại chắp tay thi lễ nói: "Thanh Dương thế hiểm, còn mời tương trợ..."
Advertisement
"Ha ha, chuyện này có gì phải vội đâu?"
Bạch y chân truyền nở nụ cười, quơ quơ ống tay áo cười nhạt một tiếng. Sau đó hắn nhìn chằm chằm Phương Nguyên, thản nhiên nói: "Chẳng qua mặc dù Phương Nguyên sư huynh có tu vi Luyện Khí tầng tám, nhưng hẳn cũng không đủ để giết ra từ trong đại triều ma vật..."
"Viên sư huynh, trước mắt có thể không nói tới chuyện này không..."
Phương Nguyên không nhịn được ngắt lời hắn, ôm quyền nhẹ giọng nói.
Lời này vừa ra, trong lòng hắn đã có chút bất đắc dĩ.
Lấy tính tình của hắn quả nhiên không thích hợp để cầu người. Nhưng đến lúc này rồi, dù sao tình thế cũng mạnh mẽ hơn người!
"Ha ha, người trong tu hành, không nói tu hành thì nói cái gì?"
Đệ tử họ Viên kia nghe xong lại cười ha ha một tiếng, chẳng hề để ý mà phất ống tay áo, một cánh sen nhẹ nhàng bay ra từ trong tay áo của hắn ta, cười nói: "Xem ra Phương Nguyên sư huynh không quá nguyện ý nói tới vấn đề này, cũng không sao, chính ta thử một chút là được..."
"Ngươi..."
Trong lòng Phương Nguyên lập tức sinh nghi, kinh ngạc vô cùng hỏi.
Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời, cánh sen trong tay áo đệ tử họ Viên đã tung bay, trôi dạt đến trước mặt hắn.
Ngay khoảnh khắc cánh sen tiếp xúc với mặt đất, đột nhiên phương viên mười trượng trong lòng đất sinh ra vô số đạo lưỡi đao sắc bén màu đỏ đáng sợ, mỗi một đao đều dài vài trượng, hết đao này tới đao khác nhắm thẳng lên trời. Trong lòng Phương Nguyên lấy làm kinh hãi, gần như không chút nghĩ ngợi mà vận chuyển Phi Thiên Kiếm Thế, cả người đứng thẳng, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới giữa không trung.
Nhìn về phía dưới, đạo đạo hồng liên như lưỡi dao sắc bén khiến người tê cả da đầu.
Nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh, Phi Thiên Kiếm Thế lại đã hằn vào tận xương, có thể nháy mắt thi triển, sợ rằng hắn đã bị xuyên tim mà chết!
"Đến cùng ngươi muốn làm gì?"
Trong giọng nói của Phương Nguyên đã có tức giận không thể kìm chế được.
"Không phải ngươi không nói sao?"
Đệ tử họ Viên kia nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thử một lần mà thôi!"
Vừa nói chuyện, ống tay áo lại phất một cái, đã có ba mảnh cánh sen bay đến giữa không trung, tới trên đỉnh đầu Phương Nguyên.
"Ngươi..."
Phương Nguyên gầm lên, nhưng lời còn chưa nói ra chỉ nghe vài tiếng "hưu hưu hưu" không dứt, đột nhiên trong ba cánh hoa sen bay tới giữa không trung bắ n ra vô số đạo kiếm khí, giao thác ngang dọc, gần như đã tràn ngập khắp phương viên ba mười trượng. Phương Nguyên càng trực tiếp bị vây trong vô số đạo kiếm khí này, nhất thời chỉ cảm thấy quanh người đều là tia sáng đỏ đáng sợ.
"Đằng Na Kiếm Thế..."
Hắn không chút nghĩ ngợi, thân hình đột nhiên cong lại. Đây là Đằng Na Kiếm Thế hắn hóa ra từ nhất thức Quả Phụ Leo Tường, chợt trái chợt phải, thay đổi liên tục. Trong nháy mắt cả người như biến thành vô số cái bóng lung la lung lay, trực tiếp trốn thoát khỏi kiếm trận hồng liên. Trên người hắn không có nửa điểm thương tổn, chỉ có điều ánh mắt cũng đã trở nên âm lãnh, lớn tiếng quát lên: "Đủ rồi..."
"Cho đến bây giờ ngươi vẫn không chịu ra tay sao?"
Đệ tử họ Viên kia nở nụ cười trầm thấp, lại đưa tay ra. Lần này, trong tay hắn ta lại có thể cầm một hoa sen tràn đầy cánh hoa.
"Vị sư huynh này, ta năm lần bảy lượt nhường nhịn, nếu như ngươi còn buộc ta..."
Trong lòng Phương Nguyên cũng không khỏi trầm xuống, vừa vội vừa giận, trầm giọng nói.