Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 466

Ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ rằng Quan Ngạo lại liên tục Trúc Cơ trong ba ngày ba đêm, hơn nữa đây cũng không bao gồm tiền kỳ chuẩn bị và hậu kỳ tĩnh dưỡng trong ba ngày ba đêm, mà vẻn vẹn chỉ là quá trình hấp thu địa khí để Trúc Cơ đã tiến hành trong ba ngày ba đêm...

Rất khó có thể tưởng tượng được, Quan Ngạo rốt cuộc đã hấp thu bao nhiêu hỏa mạch địa khí!

Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, Hỏa hệ linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh này e rằng sẽ phải ngủ say trong hơn trăm năm. Trong khoảng thời gian này, linh khí trong đó không thể nào dưỡng dục lại được, những người khác cũng không thể nào dùng linh mạch này để Trúc Cơ nữa. Nói một cách khác, linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh này đã bị một mình Quan Ngạo phế bỏ trong khoảng thời gian một trăm năm!

Nhưng tương ứng với cái giá đó chính là biến hóa trên người Quan Ngạo!

Ba ngày sau, quá trình hấp thu hỏa mạch địa khí của Quan Ngạo đã nhanh chóng kết thúc, còn bản thân hắn thì giống như đã biến thành một người khác.

Vô tận hỏa ý bốc lên từ cơ thể hắn giống như một ngọn lửa đỏ rực vậy, cả tòa động phủ đều bị luồng hỏa ý này bao phủ, đứng ở xa xa nhìn sang còn tưởng rằng đây là một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào. Phương Nguyên ở động phủ bên cạnh giúp Quan Ngạo hộ pháp đã phải bày ra một cái Thủy hệ linh trận nho nhỏ, thông. qua linh trận này để chống đỡ hỏa ý đang xâm nhập tới từ bốn phương tám hướng!

"Nếu như bị trưởng lão tiên môn nhìn thấy, chí ít cũng sẽ cho hắn thân phận đệ tử chân truyền a..."

Phương Nguyên nhìn thấy một màn này thì cũng không nhịn được mà thấp giọng nói một câu.

Tư chất của Quan Ngạo là một thứ khiến cho người ta càng tìm tòi thì lại càng cảm thấy đáng sợ. Nhất là ngay từ đầu, hắn chỉ là trời sinh cường tráng, nhiều hơn mấy phần khí lực cỏn con mà thôi, bởi vậy Thanh Dương tông cũng không quá coi trọng hắn. Nhưng Phương Nguyên bây giờ lại có thể xác định được một chuyện!

Tiềm lực của Quan Ngạo không chỉ có chừng này!

Chỉ có điều, Quan Ngạo sắp Trúc Cơ thành công, nhưng Hỏa Vân lĩnh thì lại sắp thua thiệt lớn...

Cơ nghiệp lớn nhất của bọn hắn chính là Hỏa hệ linh mạch này, bây giờ lại gần như bị Quan Ngạo phế bỏ toàn bộ. Hắn vốn cho rằng trong mấy ngày này sẽ có người của Hỏa Vân lĩnh đến quấy rầy mình, nhưng rốt cuộc lại không thấy người nào đến, điều này cũng làm cho Phương Nguyên cảm thấy hơi băn khoăn...

"Hưu..."

Hắn suy ngẫm nửa ngày, cong ngón búng ra một đạo phù quang phá không mà đi.

Thiên địa u tĩnh, không trăng không sao!

Đây là một ban đêm u ám, thế nhưng áng lửa trên một ngọn núi trong Hỏa Vân lĩnh lại khiến cho cả Hỏa Vân lĩnh sáng rỡ giống như ban ngày. Trên dưới Hỏa Vân lĩnh cũng rất hiểu đạo lý trân quý tài nguyên, nếu linh mạch đã sắp sửa bị người ta rút sạch, vậy thì cứ dứt khoát sử dụng nó như một ngọn đèn đi!

Bởi vậy vào lúc này, bọn hắn nhờ vào ánh lửa đó nên vẫn đang tiến hành những bước bố trí sau cùng cho hộ sơn đại trận.

"Thanh Doanh chất nữ, mấy ngày nay ta đã nhiều lần khuyên ngươi, nhưng ngươi toàn do dự, bây giờ tốt rồi chứ?"

Lý trưởng lão và Hứa Thanh Doanh đứng giữa sườn núi nhìn qua đại trận trên núi, thấp giọng thở dài, có hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Hộ sơn đại trận sắp bố trí xong, thế nhưng cơ nghiệp truyền thừa mấy trăm năm của Hỏa Vân lĩnh sắp sửa biến thành con số không, vậy thì đại trận này còn dùng để thủ hộ cái gì nữa?"

Hứa Thanh Doanh nghe hắn nói thế thì cũng có hơi xấu hổ. Trong ba ngày. này, nàng rốt cuộc vẫn không cho phép Lý trưởng lão đi đối phó vị Trận sư kia. Mà theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh khí trong hỏa chúc linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh của các nàng liên tục ít dần đi. Bây giờ cũng không cần vội vã đối phó vị Trận sư kia, bởi vì hiện tại cho dù có bắt hắn lại thì cũng không cứu vãn được bao nhiêu linh khí trong địa mạch...

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, một đạo phù quang bay xuống từ đỉnh núi, lơ lửng ở trước mặt Hứa Thanh Doanh.

"Trúc Cơ có biến, địa mạch tổn hao nhiều hơn dự tính, ta sẽ bồi thường!”

Phù quang chiếu rọi hư không, mười mấy chữ nhàn nhạt nở rộ trước mặt bọn hắn.

"Bồi thường?”

Lý trưởng lão thấy thế thì câm nín nói: "Địa mạch đã bị hủy đi, dù hắn có bản lãnh lớn đi chăng nữa thì cũng đâu thể nào bồi thường được?"

Hứa Thanh Doanh nhìn thấy mấy chữ kia, trong lòng an tâm hơn một chút, nhưng cũng không biết phải nói gì với Lý trưởng lão.

Chỉ là bọn hắn không ngờ rằng, lúc này ở phía Tây của Hỏa Vân lĩnh, ở một vùng đất hắc ám mà ánh lửa không chiếu tới, đại địa bỗng nhiên vô thanh vô tức vỡ ra. Một đầu Giao Long toàn thân mọc đầy vảy giáp màu đen, trên đỉnh đầu sinh ra một chiếc sừng chậm rãi thò đầu ra từ sâu trong lòng đất. Ở trên cái sừng còn có một vị hắc y nam tử đón gió mà đứng, áo bào tung bay.

Sau lưng của hắn có ba lão già khô gầy ngồi trên lưng cự thú, chậm rãi đi tới, thấp giọng hỏi thăm.

"Tất nhiên rồi, lúc này không tấn công, chẳng lẽ chờ bọn hắn sửa xong hộ sơn đại trận rồi mới tấn công hay sao?"

Vị môn chủ Cự Giao môn kia hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua hai lão già mặc áo choàng màu đen ẩn trong bóng tối cách đó không xa, giảm thấp thanh âm nói: "Món đồ mà vị kia muốn, chúng ta sao có thể không lấy về được, Cự Giao. môn làm sao bỏ qua cơ hội tốt này được?" 

 

Bình Luận (0)
Comment