Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 477

Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ rằng, vị Trận sư trẻ tuổi kia thế mà lại hù dọa mình?

Trong lúc nhất thời, nàng chợt cảm thấy có hơi hoang đường, chỉ là không biết vì sao tâm tình lại có hơi vui vẻ.

Khi còn chưa tỉnh lại từ trong loại tâm tư phức tạp này, trước mặt nàng đã bỗng nhiên nhiều hơn một vật.

Nàng có hơi kinh ngạc, khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy Phương Nguyên đã đưa tới một bộ sách ngọc mỏng tang. Nàng theo bản năng tiếp lấy, trong bộ sách ngọc vô danh này có ghi chép rất nhiều tâm pháp tu luyện, điều này làm cho nàng lập tức cảm thấy nao nao. Phương Nguyên giải thích: "Đây là thứ do ta thôi diễn ra từ một bộ bút ký, vốn để cho đồng bạn ta tu luyện, nhưng bây giờ tặng lại cho Hỏa Vân lĩnh các ngươi đi!"

Hứa Thanh Doanh lập tức đại hỉ, nói: "Đây là công pháp cỡ nào?"

Phương Nguyên nói: "Chỉ ít cũng là Huyền giai trung phẩm, tốt hơn truyền thừa của Hỏa Vân lĩnh các ngươi một chút!"

Hứa Thanh Doanh lập tức vô cùng vui mừng.

Món quà này của Phương Nguyên, có thể nói là đã giúp Hỏa Vân lĩnh giải quyết một vấn đề lớn.

Nói trắng ra là, đối với tiên môn, vấn đề trọng yếu nhất chỉ có hai thứ, một là tài nguyên, hai là truyền thừa.

Hỏa Vân lĩnh có tài nguyên, nhưng lại không có nhiều truyền thừa. Công pháp mà Hỏa Vân lĩnh bọn hắn truyền thừa đều chỉ là đê giai huyền pháp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão không phải là đối thủ của tên Dạ hộ pháp kia. Mặc dù bàn về căn cơ tu vi và pháp lực, bọn hắn không kém hơn Dạ hộ pháp bao nhiêu, thế nhưng công pháp tu luyện lại cách nhau một trời một vực, bởi vậy khi động thủ thì bọn hăn liền bị đối phương áp chế...

Trúc Cơ cũng chỉ là cung cấp một căn cơ, một điểm xuất phát mà thôi. Lý trưởng lão khi còn trẻ tuổi từng nhận được cơ hội tam mạch Trúc Cơ, đây là tư chất có thể sánh ngang với những đệ tử hạch tâm chân chính trong Thanh Dương tông. Thế nhưng có thể bởi vì không có công pháp thích hợp để tu luyện cho nên tới bây giờ, khi đánh nhau với đối thủ, hắn thậm chí vẫn còn thi triển pháp thuật của cảnh giới Luyện Khí, thế thì làm sao hắn có thể là đối thủ của Dạ hộ pháp được?

Dù sao thì thứ đáng giá nhất trong giới tu hành vẫn là văn hóa a!

Trong khi đó, sách ngọc mà Phương Nguyên đưa cho bọn hắn lại có nguồn gốc từ bút ký tu luyện của một vị đệ tử Thượng Thanh sơn, là tâm pháp được hắn thôi diễn lại một lần nữa, vì thế cũng không quá kém cỏi. Thứ này vốn để chuẩn bị cho Quan Ngạo, thế nhưng bây giờ hắn phát hiện Quan Ngạo sau khi Trúc Cơ lại có nội tình hùng hậu viễn siêu sự tưởng tượng mình, công pháp này không còn thích hợp nữa, vậy dứt khoát đưa cho Hỏa Vân lĩnh coi như là bồi thường đi!

Dù gì thì Hứa Thanh Doanh cũng xem như thay mình chịu một thương! "Các ngươi... Các ngươi có biết các ngươi vừa mới giết ai hay không?"

€ó điều khi Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đều đang cảm thấy kích động, ở trên sườn núi chợt vang lên một tiếng kêu to.

Đám người nhìn lại, chỉ thấy người lên tiếng là môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long. Lúc này hắn giống như đã phát điên, đang điên cuồng ngước lên núi

rống to.

Hai vị trận sư Thiên Xu môn đứng bên cạnh hắn cũng đều ngây ngốc nhìn lên núi.

"Vị kia..."

Ngự Thần Long nuốt nước miếng một cái, gian nan kêu lên: "Vị kia là Ô Trì quốc tiểu..."

"Oanh..."

Không đợi hắn kịp nói hết, giữa không trung bỗng nhiên có một mảnh khí cơ hùng hồn ùn ùn kéo tới.

Phương Nguyên hơi có cảm ứng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở giữa không trung chẳng biết từ lúc nào đã có một mảnh kim vân bao phủ tới.

Kim vân kia bọc lấy một phương Tiên Đài, hình như là một tòa pháp chu cự đại. Ở giữa Tiên Đài có một cái ghế được chạm khắc bằng mỹ ngọc, người ngồi trên đó là một tên thiếu niên tuổi tác không lớn, vây xung quanh hắn là những cơ thiếp xinh đẹp. Có người đấm chân bóp tay cho hắn, có người rót rượu cho hắn, thế nhưng hắn lại mặt không biểu tình, thần sắc có hơi ngoài ý muốn, nói: "Ngay cả Dạ hộ pháp mà cũng chết rồi tr?"

Cự Giao môn và hai lão già Thiên Xu môn kia thấy thế thì đồng thời quỳ xuống, chân tay run run không đứng dậy nổi.

Thiếu niên kia liếc mắt nhìn qua Hỏa Vân lĩnh mấy cái, sau đó nhìn về phía hai lão già Thiên Xu môn kia: "Hắn chết như thế nào?”

Hai lão già Thiên Xu môn kia vội vàng bay lên Tiên Đài, hiến lên một đạo ngọc giản, sau đó chỉ tay về phía Phương Nguyên nói rồi gì đó.

"Tên trận sư này thật sự lợi hại như vậy sao?” 'Tên thiếu niên kia nghe xong thì lại giống như cười mà không phải cười nhìn

về phía Phương Nguyên: "Ha ha, ngươi có biết giết người của ta là đã phạm phải tội gì không?”

Phương Nguyên thần sắc bình thản nói: 'Là người của ngươi muốn giết ta trước, ta bị ép buộc nên mới phản kích, vậy thì có tội gì?"

Thiếu niên kia nghe xong thì nhàn nhạt cười một tiếng, bỗng nhiên nói: "Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?”

Một vị mỹ cơ ở bên cạnh nghe thấy thế thì cười khanh khách, chen miệng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi hãy nghe cho cẩn thận đây. Vị này chính là tiểu hoàng tử điện hạ của Ô Trì quốc chúng ta, người ngươi vừa giết kia chính là hộ pháp của chúng ta Ô Trì quốc, là người có quan chức trên người..."

"Tiểu hoàng tử của Ô Trì quốc?"

Khi nghe thấy câu nói này, ánh mắt của Hứa Thanh Doanh lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Cho nên ta sẽ không nói chuyện ân oán báo thù gì đó trong giới tu hành với ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi..."

Vị tiểu hoàng tử kia hết sức hài lòng với cách phản ứng của những người xung quanh. Hắn có hơi đắc ý cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên, nói: "Ngươi giết hộ pháp của Ô Trì quốc ta chính là làm trái với luật pháp của Ô Trì quốc ta, ngươi nói xem, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?"

Xem ra chuyện này thật sự có hơi phiền phức a...

Sau khi trầm mặc nửa ngày, Phương Nguyên từ từ ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng tử kia rồi chần chờ nói: "Không thì cho ta xin lỗi có được hay không?"

Bình Luận (0)
Comment