Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 519

Song có một điều khiến họ bất ngờ là, cả khu vực này đã bị tu sĩ Ô Trì Quốc lục soát không biết bao nhiêu lần, các tu sĩ đã sớm điều chỉnh trọng tâm tìm kiếm, dần dần đi xa, nhưng không biết vì sao người đi tìm kiếm ngày một nhiều lên...

Giống như những người đó lại một lần nữa kéo trọng tâm tìm kiếm về khu vực này.

Điều này không thể có khả năng, nếu đối phương phát hiện ra, thì đã trực tiếp đánh tới đây, hà tất phải phiền toái như vậy?

Trong lòng chỉ có thể nghĩ rằng tu sĩ Ô Trì Quốc đặt cẩn thận lên đầu, mỗi khu vực đều phải lục soát mấy lần.

Dù sao đại trận này của đám người Phương Nguyên vô cùng tài tình, đám tu sĩ lướt qua không trung đều không phát hiện ra được điều gì bất thường.

"Chẳng lẽ bọn họ có cách thức gì, có thể xác định đại khái vị trí của chúng ta?"

Phương Nguyên cũng nhận ra được điều đó, đã đi dò xét một phen, sau đó cau mày ngẫm nghĩ.

Ánh mắt hắn bất chợt nhìn về phía tiểu hoàng tử.

Nếu những người đó vì y nên mới phán đoán được vị trí đại khái của nơi này, thì đến lúc cần thiết, hắn và y cũng chỉ đành tách ra mà đi thôi. Hiện giờ hắn để tiểu hoàng tử cùng trốn trong đại trận của mình, tránh sự truy bắt của đám tu sĩ Ô Trì Quốc, là bởi vì khi ở trong tổ điện của Ô Trì Quốc hắn đã vớ được món hời, không tiện khoanh tay đứng nhìn tiểu hoàng tử gặp nguy hiểm mà thôi.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn sẽ không vì tiểu hoàng tử mà chiến đấu một mất một còn với đám tu sĩ Ô Trì Quốc...

... Mà quan trọng hơn là, hoàng tộc Ô Trì Quốc có rất nhiều cao thủ, một mình hắn cũng không chống chọi được!

"Trong thời gian ngắn vẫn có thể đề phòng được. Những người đó không thể tìm ra được đại trận ở chỗ này, chỉ là phán đoán đại khái vị trí mà thôi!"

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên định quay trở về, chỉ cần cẩn thận cảnh giác là được.

"Long Nhi... Long Nhi của ta..." "Con đang ở đâu, mẫu hậu tới tìm con đây..."

Đúng vào lúc ấy, giữa bầu trời đêm bỗng loáng thoáng truyền đến tiếng gọi của nữ nhân. Tiểu hoàng tử vốn đang tựa vào thân cây, lo lắng nhìn các tu sĩ bay tới bay lui trên không trung mà sợ mất mật, chợt nghe thấy mấy tiếng gọi này, lập tức đứng bật dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói với giọng không tin nổi: "Là... là mẫu hậu?”

"Long Nhi" là tên mụ của y, chỉ có mẫu hậu mới gọi y như vậy.

"Yêu phi đã bị thái tổ thúc của con chém chết rồi, con không cần sợ nữa, ra đây đi con của ta..."

Trên bầu trời đêm, giọng nói kia lại văng vẳng vang lên, lúc gần lúc xa, giống như từ không trung xa xôi vọng lại.

"Mẫu hậu, là mẫu hậu thậ

Tiểu hoàng tử mừng như điên, lớn tiếng hô lên, muốn chạy về phía giọng nói kia.

"Điện hạ, cẩn thận có bẫy..."

Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn đều kinh hãi, vội vàng cản lại.

Tiểu hoàng tử cười nói: "Mẫu hậu chắc chắn sẽ không hại ta, hơn nữa cái tên Long Nhi này là mẫu hậu lén đặt cho ta, ngay cả phụ hoàng cũng không biết. Bởi vì trước kia phụ hoàng vẫn luôn nói ta tu hành không chăm chỉ, tương lai khó đạt được thành tựu, nên mẫu hậu ta mới đặt cho ta một cái tên mụ như thế. Người nói tương lai ta nhất định sẽ là rồng trong thiên hạ. Bí mật này, phải đến khi ta đăng cơ mới nói cho phụ hoàng biết..."

"Việc này..."

Hai vị trận sư Thiên Xu Môn nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng lại nghĩ vị yêu phi một tay che trời của Ô Trì Quốc kia thật sự đã chết rồi ư?

"Phương tiên sinh..."

Tiểu hoàng tử không để ý tới hai người nữa, bước vội vài bước đến trước mặt Phương Nguyên với vẻ mặt sốt ruột, hiển nhiên là muốn bảo hắn thả mình ra ngoài.

Phương Nguyên lúc này cũng nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Tiểu hoàng tử hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười lanh lợi, nói: "Lúc trước ta đã nói với ngươi rằng vị thúc tổ kia mà ra tay thì Ô Trì Quốc sẽ được an toàn. Bây. giờ ta phải đi về..." Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Phương Nguyên, y cũng chợt do dự, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta đã nghĩ, chuyện trong tổ điện là lỗi của ta, Phương tiên sinh đừng có trách ta. Tiên sinh đưa ta ra gặp mẫu hậu, ta nhất định sẽ bẩm báo đại ân của tiên sinh cho người biết và chuẩn bị thêm một phần lễ vật khác. Ta cũng sẽ bái tiên sinh làm sư phụ, hi vọng tiên sinh có thể thu nhận tai"

Phương Nguyên im lặng nhìn tiểu hoàng tử đang phấn khởi ra mặt, thái độ vẫn rất nghiêm túc.

Hắn gật đầu, bắt một đạo pháp ấn, trận quang của đại trận đang bao phủ trên bầu trời chậm rãi nứt ra một khe hở.

Tiểu hoàng tử vui vẻ, chỉ vào hai vị trận sư già và Quan Ngạo, kêu lên: "Quay về các ngươi cũng đều được phong thưởng!"

Dứt lời, y gọi một pháp khí ra, nhanh chóng bay ra khỏi đại trận, vọt thẳng về nơi phát ra giọng nói của mẫu hậu y, trong miệng còn gào to "con ở đây". Chỉ chớp mắt, tiểu hoàng tử đã chạy được mấy dặm đường. Sau đó trước mặt y xuất hiện một nữ tử mặc váy màu vàng nhạt đang cưỡi gió tới. Thấy đúng là dáng hình của mẫu hậu, tiểu hoàng tử mừng rỡ...

"Mẫu hậu, con..."

Y dang hai tay định ôm lấy nữ tử kia, nhưng đúng lúc ấy, bóng hình kia đã đến trước mặt y. Tiểu hoảng tử sững sờ, sống lưng lập tức lạnh ngắt.

Thứ bay tới đúng là mẫu hậu của y, nhưng lại đung đưa như diều gặp gió, bồng bềnh phấp phới.

Bởi vì đây chỉ là bộ da của mẫu hậu y mà thôi...

Bình Luận (0)
Comment