Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 535

Trong ống trúc đốm tím đó lại chứa đầy thẻ vàng, và đều được làm bằng vàng thật. Mỗi một thẻ vàng, có thể trị giá đến ba lượng linh tinh. Mà số thẻ vàng trong cái ống đó của y đâu chỉ có mấy trăm? Có thể nói là vô giá, nhưng Lăng Quang này cầm nó trong tay, lại chỉ hơi trầm ngâm, rồi đột nhiên giơ ống gỗ lên, ánh sáng vàng rực rỡ tỏa khắp bầu trời, vô số thẻ vàng bay giữa không trung.

“Lạch cạch...” Một phần thẻ vàng rơi xuống đất, nhưng phần lớn đều bay giữa không trung.

Rồi sau đó, Lăng Quang trận sư rót một suy nghĩ vào trong những thỏi vàng đó, lập tức nhìn thấy những thỏi vàng đang phân tán kia di chuyển không ngừng.

Chúng bay nhanh qua lại giữa không trung, nhưng lại không hề va chạm vào. nhau, thoạt nhìn rất vi diệu.

Mà Lăng Quang trận sư đó cũng đang tính toán không ngừng. Một lúc lâu sau, y đột nhiên cười lạnh một tiếng, vẻ nặng nề trên gương mặt đã biến mất. Y giơ tay phóng một trận kỳ ra, nó rơi lên vị trí cách y một trăm trượng về phía trước, bên cạnh một vách núi!

“Vù... Cùng với một chiêu này hạ xuống, góc trận đó lập thức lóe lên tia sáng.

Giống như một đốm lửa nhỏ đang dần đốt cháy tờ giấy. Bắt đầu từ góc đó, một mảng lớn trận quang đã biến mất.

Vậy mà đại trận tầng thứ hai lại xuất hiện một kẽ hở lớn như vậy.

“Quả nhiên không hổ là đại trận sư tam văn, việc này cũng thật... thật thần kỳ quá đi!"

Thống lĩnh Huyền Giáp vệ kia mừng rỡ, vung thiết thương trong tay: “Tấn công!”

Những Huyền Giáp vệ trên núi, vốn đang xông vào trong núi như ruồi bọ mất đầu, không khác gì tự tìm đường chết. Lúc này đột nhiên nhìn thấy có người giúp bọn họ phá trận, và chỉ dẫn bọn họ xông vào nơi có chút kế hở kia, trong lòng lập thức sung sướng, tất cả đều cầm pháp khi rồi phóng về phía lỗ hổng.

Đám Huyền Giáp vệ ở phía sau hiển nhiên cũng vô cùng vui mừng, tới tấp xông lên, vọt về phía khẽ hở.

Mà đại trận sư tam văn này cũng mang theo một nụ cười mỉm, vô cùng vênh váo, định vung tay thu thẻ vàng lại. Nhưng cũng đúng lúc này, đột nhiên thẻ vàng trong không trung có chút khác thường. Hai thẻ vàng trong số đó đụng vào nhau mà không hề báo trước, rồi rơi xuống đất.

Sắc mặt của trận sư này lập tức thay đổi. “Trận sư kia, mau mau ném..."

Lại nói, những Huyền Giáp vệ kia đều mang thương và pháp khí, xông vào trong chỗ hổng của đại trận tầng thứ hai, vừa rồi trong miệng còn hét lớn, nhưng đột nhiên nghe được một tiếng ầm ầm ầm phát ra từ trong lòng đất. Trên đỉnh đầu bọn họ, bất chợt lóe lên một đường linh quang, vậy mà chỗ hổng vừa mới được phá ra kia, đột nhiên bị mấy góc trận xung quanh dẫn động, và vây tới khép lại. Bọn họ cũng lập tức cảm thấy kinh hãi, biết được chuyện này không ổn.

“Mau...”

Khi bọn họ vội vàng muốn chạy, đột nhiên dưới chân mềm nhữn, mặt đất giống như hóa thành mặt nước, và nhấn chìm tất cả bọn họ vào trong.

Sau đó, trong đống bùn đất ở xung quanh, có ba mươi sáu thanh phi kiếm màu vàng đột nhiên lao ra khỏi mặt đất, và xoay tròn giữa không trung với tốc độ cực nhanh, sát khí bốc lên dày đặc. Những Huyền Giáp vệ kia lập tức kêu to, tiếp đó những tiếng kêu thảm thiết chỉ kéo dài trong vài lần hít thở rồi ngừng hẳn.

“Trận sư tiên sinh, ngươi đang...”

Thủ linh Huyền Giáp vệ đó tức giận, nhìn về phía Lăng Quang trận sư kia với đôi mắt đỏ ngầu.

“Vừa rồi ta có kêu ngươi lập tức phái người tấn công không?”

Lăng Quang trận sư cũng mang vẻ mặt khó coi đến cực điểm, lạnh lùng đáp lại thống lĩnh đó một câu, khiến cho hắn ta kìm nén đến mức sắc mặt tái xanh. Sau đó Lăng Quang trận sư này lại quay đầu qua, ánh mắt nhìn về phía trên Định Đỉnh Sơn đã hiện ra một chút phẫn hận: “Giấu vàng trong đất, đổi trắng thay đen, hay cho một thằng ranh dối trá, vậy mà ngay cả ta cũng bị hắn lừa. Sư phụ ngươi không dạy ngươi bày trận phải chú trọng phong cách hay sao?”

Quay đầu nhìn về phía những thẻ vàng kia, thấy quỹ đạo đã hỗn loạn, y nhíu mày, quyết phải nhãn tâm hơn. Lăng Quang trận sư lấy ra ba mươi sáu thẻ trong một trăm linh tám tấm thẻ vàng giữa không trung, chỉ để lại bảy mươi hai thẻ, sau đó rót một đường pháp lực vào trong, lại bắt đầu thôi diễn.

Lần này, y thôi diễn ước chừng một canh giờ, mới đột nhiên giơ tay dùng một trận kỳ: “Tật!”

“Rầm rầm rầm..."

Nơi trận kỳ rơi xuống, lại chỉ thấy một góc trận, đột nhiên nổ ra một đám sương mù màu vàng đất, kèm theo những tiếng leng keng. Mười mấy thanh phi kiếm rơi xuống đất một cách lộn xộn. Thấy một màn này, Lăng Quang đại sư mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thống lĩnh kia cũng đã biết nghe lời, quay đầu nhìn về phía y: “Có tấn công hay không?”

Sắc mặt của Lăng Quang trận sư này có chút khó coi, đáp: “Thử đi!”

Thống lĩnh đó lập tức có chút khó xử, nhưng vẫn cắn răng, chọn mười người ra trận, kiên trì tiến về phía góc trận kia, Nhưng không ngờ vừa mới xông tới, chân còn chưa kịp đứng vững, thì đã nhìn thấy vài sợi dây leo đột nhiên xuất hiện giữa không trung, giống như linh xà, dài ra khi gặp gió, rơi thẳng xuống từ giữa hư

không, và treo bốn, năm Huyền Giáp vệ giữa bầu trời.

Những Huyền Giáp vệ còn lại kinh hãi, lập tức bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại, mặc kệ những người bị đại trận bao phủ phía sau.

“Sợ cái gì, dây leo đó chỉ là thuật che mắt, cứ vung kiếm chém là được!” Lăng quang trận sư tức giận kêu lớn lên, vẻ mặt bất đắc dĩ và tức tối. “Kẻ sợ hãi rút lui, chém!”

Thống lĩnh Huyền Giáp vệ kia sa sầm mặt mũi, lệnh cho đao phủ phía sau tiến lên và chém mấy Huyền Giáp vệ chạy trở về.

Đầu của mấy người đó treo lên, khiến trong lòng toàn thể Huyền Giáp vệ lập tức nặng nề, tất cả đều nhìn về phía Lănh Quang trận sư kia.

“Ta đường đường là đại như ngươi lừa được chắc?”

ận sư tam văn, lẽ nào còn có thể bị hạng tiểu bối

Vị Lăng Quang trận sư đó rõ ràng cũng lộ ra vẻ bưồn bực, nhìn lên núi và thấp giọng quát chói tai. Rồi đột nhiên y quay đầu lại, thu lại tám thẻ vàng trong số những thẻ vàng đang bay trong không trung. Tổng cộng chỉ còn lại sáu mươi tư thẻ vàng. Sau đó cả người ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm vào thẻ trúc. Một đứa trẻ bên cạnh lấy một bàn tính lớn màu vàng rồi đưa cho y, gạt ra những tiếng lách cách lách cách.

Bình Luận (0)
Comment