Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 548

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Phương Nguyên biết kế hoạch của mình và tiểu hoàng tử hẳn đã thành công, ngay lúc hắn đang suy nghĩ xem mình nên rời khỏi đây hay là tiếp tục ở lại chỗ này quan sát thêm một lát thì, đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng khí cơ không tầm thường, điều này khiến hắn cảnh giác, ánh mắt lướt nhanh tìm kiếm, thấy được một bóng áo xanh xách kiếm bay tới, phá tan trận thế bốn phía còn sót lại.

Dù trận thế này đã bị bảo ấn của quốc chủ Ô Trì Quốc đánh tan quá nửa, chỉ còn lại chút trận quang gắng gượng chống đỡ, nhưng người kia có thể dùng một kiếm chém tan thì quả là cực kì đáng sợ, Phương Nguyên lập tức quay đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt người kia.

Sau đó, một gương mặt lộ ra ý cười nhẹ, một gương mặt tràn đầy kinh ngạc. Người bị ngạc nhiên đến sững sờ chính là Phương Nguyên.

Bởi hắn đoán được kẻ này chính là yêu phi mà tiểu hoàng tử nói đến, nhưng lại không ngờ rằng ả còn là người quen cũ của mình.

Bạn cùng trường ở thành Thái Nhạc, đệ tử Bách Hoa Gốc, Lữ Tâm Dao. “Quả nhiên đúng là ngươi..."

Không đợi Phương Nguyên thốt ra điều nghi hoặc trong lòng, ả mỹ nhân kia, hoặc gọi thẳng là Lữ Tâm Dao, cũng chăm chú nhìn Phương Nguyên, sau đó hơi mỉm cười, nói: “Từ lúc mới nghe được giọng ngươi, ta đã cảm thấy quen tai, xem ra ta không nghe nhầm.” Nói đoạn, ả quan sát Phương Nguyên từ trên xuống dưới một lượt, khẽ lắc đầu nói: “Có điều, đã ba năm không gặp mà ngươi mới đạt tu vi Trúc Cơ trung cảnh, tiến bộ không nhiều lắm nhỉ”

Bị ả liếc nhìn một cái đã xem thấu tu vi, lòng Phương Nguyên trầm hẳn xuống.

Hắn vốn chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng thứ hai, nhưng vừa luyện thành Thủy Tướng Lôi Linh, tu vi cũng tăng mạnh một đợt, nay đã tới Trúc Cơ tầng thứ năm rồi, có thể nói là tốc độ tăng lên cực mạnh, thế gian hiếm thấy, đây cũng chính là ưu điểm mà Thủy Tướng Lôi Linh mang đến, chỉ có điều, nay tu vi của hắn vừa mới tăng lên, cảnh giới còn chưa ổn, vậy mà đã bị Lữ Tâm Dao nhìn qua một cái liền nhận ra rồi?

Ngước nhìn Lữ Tâm Dao, thấy ả mặc một bộ đồ màu xanh, trông cực kì quý phái, vóc dáng thon mảnh, gương mặt trắng ngần mà đôi môi đỏ như máu, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng rực, bàn tay nho nhỏ với năm ngón thon dài nắm thanh kiếm, thoạt nhìn như đang chơi trò chơi, nhưng từ thân hình mảnh dẻ của ả ta, Phương Nguyên lại cảm nhận được một khí tức sâu như vực thảm, hùng hồn như đại dương...

Tu vi của ả ta nay đã lên đến cảnh giới nào?

Khi còn ở trong hồ Ma Tức, tu vi của ả cùng lắm mới chỉ đến cảnh giới Luyện Khí mà thôi, sao nay lại tiến cảnh nhanh như thế?

Điều này thậm chí còn khiến trong lòng Phương Nguyên cảm thấy không. phục.

Tu vi của mình, theo lí mà nói, lẽ ra nên là người tiến bộ nhanh nhất trong đám đệ tử cùng thế hệ mới đúng, vì sao ả ta còn tiến cảnh nhanh hơn cả mình?

“Sao ngươi lại ở đây?”

Cố gắng đè ép nỗi kinh ngạc và nghỉ hoặc trong lòng xuống, Phương Nguyên bình tĩnh lạnh nhạt hỏi.

Lữ Tâm Dao đánh giá Phương Nguyên một lát, dường như bắt được ánh nhìn kinh ngạc của hắn khi mình nhìn thấu tu vi hắn, ả có vẻ hơi đắc ý, khe khế cười nói: “Việt Quốc chỉ là một hồ nước nho nhỏ mà thôi, sao nuôi ra con cá lớn, đương nhiên ta phải rời khỏi đó, cũng như ngươi vậy, chẳng phải ngươi cũng chạy khỏi địa phương chật hẹp kia, tới Bá Hạ Châu này trộm bảo vật đó sao?”

Đương nhiên Phương Nguyên sẽ không nói cho ả ta biết, nếu không phải bị ép. buộc bất đắc dĩ, có lẽ hắn đang làm một trưởng lão ở Thanh Dương Tông đấy...

Quảng những tạp niệm trong lòng qua một bên, hắn chăm chú nhìn về phía Lữ 'Tâm Dao: “Chẳng phải ngươi... đã bị luyện thành khôi lỗi rồi sao?”

Trước đây, khi mọi người cùng nhau tham dự thí luyện ở hồ Ma Tức của Việt Quốc, sau này Lữ Tâm Dao cùng Viên Nhai xông vào lãnh địa của ma ngẫu độ kiếp, Viên Nhai nhận được truyền thừa, lại luyện Lữ Tâm Dao thành khôi lỗi, sau đó, Viên Nhai bị Phương Nguyên giết chết, Lữ Tâm Dao cũng mất tích từ đó...

Nhưng điều khiến Phương Nguyên không hiểu được là, rõ ràng ả ta đã bị luyện thành khôi lỗi rồi, thì nay sao có thể yên lành mà đứng đây?

“Chuyện quá khứ thật thật giả giả thế nào, ai có thể nói rõ?”

Lữ Tâm Dao chỉ khe khế cười một tiếng, đáy mắt lóe một tia đắc ý và giảo hoạt.

Có thể nhìn ra được, vấn đề mà Phương Nguyên vừa mới hỏi ra làm ả ta vô cùng thỏa mãn.

Phương Nguyên chỉ yên lặng nhìn ả, trong đầu lóe lên cảnh tượng ác chiến cùng Viên Nhai ở hồ Ma Tức ngày đó, cùng với việc Lữ Tâm Dao biến mất sau này, thậm chí bao gồm cả những việc phát sinh ở Ô Trì Quốc mà hắn nghe được từ tiểu hoàng tử, từng tia sáng lóe lên như tiếng sét trong đầu hắn, chiếu rọi các sự việc đáng ngờ và những dấu hiệu, hắn đột nhiên nói: “Thì ra, kẻ nhận được truyền thừa của ma ngẫu độ kiếp là...

Lữ Tâm Dao hiển nhiên không ngờ được hắn lại thông minh nhanh nhạy cỡ này, ả ta thoáng sững người, sau đó cười nói: “Thẳng thắn mà nói, ta còn phải cảm tạ ngươi đấy...”

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn ả, không nói một lời.

Lữ Tâm Dao nói tiếp: “Nếu không phải trước đó ngươi chủ động bỏ qua truyền thừa này thì đại cơ duyên cỡ đó sao có thể rơi xuống đầu ta được?”

Nói đoạn, ả lại nở nụ cười: “Có điều, tuy đã chiếm được đại cơ duyên cỡ này nhưng cũng không tiện nói ra... Vì dù ta thực sự không coi các ngươi ra gì nhưng ngũ đại tiên môn của Việt Quốc dầu gì cũng có vài nhân vật lợi hại, phía trên lại còn có Tiên Minh, khi đó ta nhát gan, đương nhiên không dám để người khác biết chuyện này, cho nên, Tiểu Viên sư huynh đáng thương của ta liền thành...


Nói đoạn, hắn như vừa bừng tỉnh: “Tựa nhu quốc chủ Ô Trì Quốc lúc này vậy?”

Đầu óc Phương Nguyên suy tính rất nhanh, hắn nhớ lại cảm giác là lạ khi nghe tiểu hoàng tử nói về chuyện của phụ hoàng y trước đây.

Ô Trì Quốc lấy quốc nhập đạo nhưng dẫu sao cũng không phải một quốc gia phàm tục, trong con mắt của người tu hành, e rằng chẳng có khái niệm trung quân như nhất gì đâu, nếu vị quốc chủ Ô Trì Quốc này thực sự bị người ta dùng yêu pháp khống chế thì đám đại thần kia sao chịu khoanh tay ngồi yên, mặc người điều khiển?

Chỉ e han ho đã sớm làm ầm lên. đan quốc chủ xuống khỏi naai vàng rồi

Bình Luận (0)
Comment