Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 551

Hắn ngẩng đầu, mắt đỏ rực như nhiễm huyết, nhìn thẳng vào Lữ Tâm Dao: “Ta còn tưởng ngày ở Tiên Tử Đường, ngươi thật tình thích ta cơ đấy...”

Lữ Tâm Dao bị Phương Nguyên tóm được chân, lập tức giận dữ cực kì: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Phương Nguyên hỏi lại: “Vậy vì sao ngày đó ngươi lại khuyến khích phụ thân ngươi chiêu ta làm con rể?

Khi nói ra những lời này, hắn cũng đã thành công vận chuyển pháp lực, quanh thân bỗng có lôi quang bừng sáng, nương theo lôi quang tỏa ra trên Thất Bảo Lôi thụ, một tia lôi quang từ phía sau Phương Nguyên bay vụt ra như thể một con cá đột nhiên nhảy ra khỏi đại dương bao la, cực kì linh động lại mang theo lực lôi điện khủng khiếp đến khó có thể hình dung, vọt thẳng về phía mặt Lữ Tâm Dao.

“Ngươi...”

Gặp phải lôi linh này, Lữ Tâm Dao kinh hãi vô cùng, vội giật chân ra khỏi tay Phương Nguyên, lộn thân trở lại phía sau.

“Vèo!"

Tình huống này có thể nói là cực kì hung hiểm, lôi linh kia xet qua mặt ả, dường như sợi tóc bên mai cũng cháy xém rồi.

“Phù...”

Lần này giao thủ với Phương Nguyên khiến cực kì căng thẳng, hổn hển thở không ra hơi.

Mặc dù chỉ là một chiêu nhưng hai bên đều dốc toàn lực.

Đối với Lữ Tâm Dao mà nói, ả cực kì không cam tâm, bởi ả luôn cảm thấy mình có thể bắt được Phương Nguyên nhưng lại vẫn không thể thành công, ngược lại còn khiến bản thân suýt thì rơi vào quỷ kế của hắn, nếu bị lôi linh này. đánh trúng người thì dù là ả cũng sẽ phải trọng thương...

Còn đối với Phương Nguyên, lần giao thủ này, hắn cảm thấy thật may mắn.

Nếu không phải mình gặp may, vừa tu luyện thành đạo Thủy Tướng Lôi Linh mạnh mẽ chí cực này, thì chỉ một tích tắc không cẩn thận là có khả năng bị ả Lữ 'Tâm Dao này tóm được rồi, song cũng chính vì Thủy Tướng Lôi Linh này vừa mới tu luyện thành nên còn chưa thể phát huy hết sức mạnh của nó, cho nên hắn cũng không cách nào áp chế ngược lại Lữ Tâm Dao được. Vì vậy, tình thế lúc này trở thành cục diện tám lạng nửa cân cho cả đôi bên.

Vừa thở ra một hơi, cả hai lại căng thẳng tinh thần, chuẩn bị ra tay lần nữa.

Nhưng đúng vào lúc này, dưới chân núi Định Đỉnh chợt ầm ầm rung động, chợt thấy trong hư không có một đại quân đông nghìn nghịt đang ào ạt kéo tới, kẻ đi đầu đều mặc giáp trụ, đây chính là những vị tướng trấn thủ một phương của Ô Trì Quốc, trước đây ngay cả Lữ Tâm Dao đều không thể điều động nổi bọn họ, nay bọn họ lại đều chạy tới núi Định Đỉnh này, miệng đều đồng thanh kêu lớn: “Bệ hạ có lệnh, thanh quân trắc, giết yêu phi.”

“Các ngươi... đều làm phản có phải không?”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Giữa viễn không, quốc chủ Ô Trì Quốc đang một mình đấu với tam đại Kim Đan, lúc này đã bốc lửa giận tận trời, hung hăng tung một chưởng quét qua, mấy trăm quân hắc giáp đều bị ông ta đánh nát thành mảnh vụn, ông ta rống lên điên dại: “Trâm... muốn giết toàn bộ các ngươi.”

“Bệ hạ, đại thế đã mất, thu tay lại đi thôi.”

Ba vị Kim Đan thấy thế, vội vang vây chặt lấy quốc chủ Ô Trì Quốc, hét lớn như muốn cảnh tỉnh ông ta.

“Bọn họ tới nhanh như vậy, xem ra không chỉ có mình ta xem ngươi không vừa mắt đâu nhỉ ”

Phương Nguyên nhìn thoáng qua thế cục ngoài núi rồi quay sang nói với Lữ Tâm Dao.

“Hừi”

Lữ Tâm Dao gặp phải tình hình này, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Thất Bảo Lôi thụ trong tay Phương Nguyên, lại đảo mắt nhìn Phương Nguyên một cái, ả cũng biết đại thế đã mất, ma khí vừa ngưng tụ trên người cũng chậm rãi tản đi, từ từ thẳng người dậy, vẻ dữ tợn vừa rồi trên mặt cũng biến mất tăm, ả lại biến trở về thành vị quý phi quý khí bức người, kiều mị vô song.

“Xem ra, trận đánh cược này, ngươi đúng thật là đã thắng rồi đó.”

Ả lạnh nhạt nhìn Phương Nguyên, thấp giọng cười cười, như là có vẻ bất đắc dĩ.

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn ả, không đáp lại. “Có điều, chúng ta thực sự không cần cứ đối đầu với nhau như vậy làm gì...”

Lữ Tâm Dao nhíu mày, nói với Phương Nguyên, giọng có vẻ không cam lòng lắm.

Câu nói này, Phương Nguyên càng không muốn trả lời.

“Từ ngày còn ở Tiên Tử Đường ngươi đã như vậy rồi, rõ ràng chẳng có vốn liếng gì trong tay nhưng lúc nào cũng kiêu ngạo muốn chết, ngươi còn nhớ khi còn nhỏ đám Kỳ Khiếu Phong vây đánh ngươi không? Rõ ràng ngươi không đánh lại nhưng vẫn cứ đứng đó, nếu không phải ta kéo ngươi ra, chưa biết chừng ngươi sẽ bị bọn họ đánh chết tươi, nhưng dù ta cũng coi như đã giúp ngươi mà ngươi chẳng được một lời cảm tạ, cứ luôn quật cường như vậy...”

Lữ Tâm Dao than một tiếng, như là bất đắc dĩ lắm.

Phương Nguyên lên tiếng: “Bởi vì ta biết, ngươi đã đứng bên cạnh nhìn hồi lâu mới đến kéo ta ra, nếu không phải do có ngươi đứng đó nhìn, có lẽ bọn họ còn không đánh ác độc đến như vậy, khi đó, ta liền biết mình cùng các ngươi không phải một hạng người, các ngươi đều có vốn liếng mà kiêu ngạo, có quá nhiều thứ hơn so với ta, nhưng ai bảo ta đây sinh ra đã thấp kém hơn các ngươi một bậc chứ?”

Lữ Tâm Dao hỏi: “Đây cũng là lí do ngươi kiêu ngạo ư?”

Phương Nguyên nghe ả nói thế nhưng không hề đáp lời, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Lữ Tâm Dao tiếp tục cười cười, vươn tay quệt nhẹ lớp son môi, sau đó thân mình vụt đi, lao thẳng xuống dưới sườn núi, cùng lúc đó, xa xa, vị quốc chủ Ô Trì Quốc đang bị ba vị tu sĩ Kim Đan vây đánh bỗng nhiên điên cuồng lao vọt về phía ả.

“Vèo!"

Ông ta phóng lên giữa không trung, ôm lấy Lữ Tâm Dao, đan quang chấn động, đạp không mà đi, thoáng cái đã biến mất ở chân trời.

Bình Luận (0)
Comment