Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 593

Kim lão thái quân luôn coi Lôi pháp này là bí truyền của Kim gia tới ép hắn. 

 Nhưng vấn đề ở chỗ, quyển Lôi pháp kia là năm đó Thái Hoa Chân Nhân dùng vô số tài nguyên, cùng với hiệu lực cho Kim gia mười năm đổi lấy, năm đó Thái Hoa Chân Nhân nên lấy được Lôi pháp chân chính, nhưng Kim gia lại lừa hắn, bây giờ Phương Nguyên chỉ là đại biểu Thái Hoa Chân Nhân tới lấy Lôi pháp chân chính mà hắn vốn nên được, tựa như di ngôn của Thái Hoa Chân Nhân, là đến đòi nợ! 

 Trước đây vì để tránh xuất hiện cục diện khó xử, Phương Nguyên vẫn không vạch trần điểm này. 

 Nhưng bây giờ, Kim lão thái quân hùng hổ doạ người, hắn liền nói ra lời này, xé nát lớp giấy mỏng kia. 

 Kim lão thái quân nghe vậy thì cười gằn, một lát sau mới mở miệng: 

 - Lời ấy cũng không sai, năm đó lão thân tu hành xảy ra một chút vấn đề, cần bảo vật Lôi đạo để giải nạn, lúc ấy sư tôn Thái Hoa của ngươi dâng lên bảo vật Lôi đạo, lại hiệu lực cho Thiên Lai Thành mười năm, lập xuống không ít công lao, mà hắn cầu, chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta, ta cũng đáp ứng hắn, nhưng người này... 

 Nàng nói tới đây lại thở dài, khẩu khí đột nhiên lạnh lùng: 

 - ... chung quy không chịu ở lại Kim gia! 

 - Hắn không chịu ở lại Kim gia, ta làm sao có khả năng truyền Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn chân chính ra ngoài? 

 Nàng càng nói càng lớn, thanh âm lạnh lẽo âm trầm: 

 - Vì lẽ đó, Thái Hoa là tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi! 

 - Ngươi... 

 Phương Nguyên nghe được lời này, tự nhiên là biết ẩn tình bên trong. 

 Khi đó ngươi có thể không đáp ứng, nhưng nếu đáp ứng, còn nhận lấy bảo vật của Thái Hoa Chân Nhân, vậy thì nên truyền pháp! 

 Kết quả không những không truyền chân pháp, còn lấy ngụy pháp lừa người, cuối cùng làm hại Thái Hoa Chân Nhân chết ở thâm sơn, cái này chẳng phải là ân đền oán trả sao? 

 Trước đây Phương Nguyên còn không hiểu rõ oán khí của Thái Hoa Chân Nhân trước khi chết, bây giờ thì đã rõ ràng... 

 Lời lẽ vô sỉ như vậy, lại từ trong miệng một Nguyên Anh đại tu nói ra, để hắn như muốn tức điên. 

 - Bớt nói nhảm đi! 

 Còn không chờ Phương Nguyên nói gì, Kim lão thái quân đã khẽ quát một tiếng, cười lạnh nói: 

 - Sự tình chỉ đơn giản như vậy, năm đó Thái Hoa như vậy, ngươi cũng giống như thế, nếu như vào cánh cửa Kim thị, ta sẽ truyền chân pháp cho ngươi, còn sẽ chỉ điểm ngươi tu hành, cho ngươi tất cả tài nguyên tu luyện, nhưng nếu ngươi không chịu vào Kim gia ta, ha ha, sư tôn của ngươi kết cục như thế nào, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy! 

 Sau khi dứt lời, bà ta phất tay áo: 

 - Không cần vội vã trả lời, cẩn thận suy nghĩ một chút đi! 

 Trong lòng Phương Nguyên kìm nén cơn tức, nhưng vị nữ quan ở bên cạnh đã đi tới, cười nói với Phương Nguyên: 


 - Tiểu Tiên sư, mời lui ra đi, lão thái quân nói có lẽ ngươi đều hiểu, dù sao sự tình chỉ đơn giản như thế, lão thái quân cũng không buộc ngươi, nếu như ngươi muốn cầu pháp, vậy thì gia nhập Kim gia ta, nếu không nguyện gia nhập, kia cũng là chuyện của ngươi, do chính ngươi lựa chọn! 

 Phương Nguyên không nói gì, hắn biết cái này phỏng chừng chính là giới hạn của Kim gia. 

 Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, còn không bằng trở lại tìm Tôn quản sự thương lượng. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Hắn cũng không thèm hành lễ, xoay người đi ra đại điện. 

 Bên ngoài, đám người Kim Hàn Tuyết, Sương Nhi tiểu thư, Thôi Vân Hải… còn đang chờ đợi, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, Kim Hàn Tuyết muốn tiến lên hỏi thăm, nhưng Phương Nguyên lại không muốn nhiều lời, chỉ khoát tay áo một cái, sau đó trực tiếp rời đi. 

 - Hì hì, có phải là lão tổ không thích hắn không? 

 Sương Nhi tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ của Phương Nguyên, trong lòng vui vẻ hỏi nữ quan. 

 Thôi Vân Hải thấy vậy, trong lòng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm. 

 Trong khoảng thời gian này hắn càng ngày càng căm tức, chỉ là bởi vì Kim gia coi trọng Phương Nguyên, mới không tiện phát tác mà thôi. 

 Vạn nhất kẻ này chạy tới cáo trạng với Kim lão thái quân, vậy mình chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi? 

 Nhưng không nghĩ tới, nữ quan nghe Sương Nhi tiểu thư hỏi, lại cười nói: 

 - Sai rồi, lão thái quân cực kỳ yêu thích hắn... 

 - A? 

 Sương Nhi tiểu thư ngẩn ngơ. 

 Nữ quan thì lại cười tủm tỉm nhìn Sương Nhi tiểu thư nói: 

 - Hơn nữa lão tổ cũng rất thương ngươi! 

 Sương Nhi tiểu thư không biết ẩn ý ra sao, chỉ đắc ý cười nói: 

 - Đó là đương nhiên... 

 Nhưng còn chưa nói xong, nữ quan đã cười nói: 

 - Vì lẽ đó lão tổ đã giúp ngươi chọn một vị lang quân! 

 Vừa nói vừa chỉ về phía Phương Nguyên đang rời đi. 

 - A? 

 Sương Nhi tiểu thư ngây người, giống như choáng váng. 

 Thôi Vân Hải nghe vậy cũng sững sờ, chỉ cảm thấy trong lòng căm giận bất bình... 

 Vì cưới được nữ nhi của Kim gia, Thôi gia chúng ta tiêu tốn bao nhiêu, dựa vào cái gì ngươi lại thoải mái như vậy? 

 ... 

 - Hừ, Kim gia quả thực là khinh người quá đáng... 

 Trở lại tiểu viện thì thấy Tôn quản sự và Quan Ngạo đang ăn thịt uống rượu, khuôn mặt Phương Nguyên lạnh lùng đi vào phòng. 


 Tôn quản sự ngẩn ngơ: 

 - Này không phải chuyện tốt sao... 

 Phương Nguyên nhíu mày, bỗng nhiên nhìn Tôn quản sự nói: 

 - Tôn sư huynh, việc này không thể kéo dài nữa, cũng không cần hi vọng Kim gia sẽ dễ dàng truyền pháp, ngươi nói xem, trước đó ngươi nói pháp phương chắc chắn lấy được Lôi pháp là cái gì đi! 

Bình Luận (0)
Comment