Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 629

Hắn dùng hơn ba ngày, nhưng hôm nay tiểu tử kia... 

 Trong cung điện cổ, mấy người ở bên cạnh Kim lão thái quân, sắc mặt cũng vừa mừng vừa sợ. 

 Bây giờ nơi này xuất hiện dị biến, nói rõ vị Thiên Đạo Trúc Cơ kia đã thâm nhập vào Tử Vụ Hải, đang giúp Kim gia bọn hắn lập lại bia đá, mà từ hai ngày trước, bọn họ mở ra bí cảnh bắt đầu, đến hiện tại mới hai ngày rưỡi mà thôi... 

 Chỉ có thể nói, nếu tu sĩ Ô Trì Quốc kia là con cháu Kim gia, cái này đã đủ để ghi vào tộc điển. 

 - Quả nhiên... là đứa trẻ tốt! 

 Ngay cả Kim lão thái quân cũng không nói thêm gì, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa đồng. 

 Trước người nàng, một bóng mờ lấp lóe, hư ảnh 12 kim trụ xuất hiện, bồng bềnh bất định, như ẩn như hiện. 

 Cái này chính là hình chiếu của mười hai kim trụ trong bí cảnh. 

 Thông qua mười hai kim trụ, Kim lão thái quân có thể tự tay khống chế bí cảnh, để tránh sự tình mất khống chế 

 Tuy người ở ngoại giới đều vừa mừng vừa sợ, lại có chút chờ mong, bất quá đợi một lát, vẫn thấy cánh cửa bí cảnh run rẩy, tựa hồ không có ý tứ dừng lại, bọn họ không nhịn được lo lắng, càng không nghĩ tới là, lại sau một lúc, xung quanh cuồng phong gào thét, tia chớp màu đen xuất hiện ở trong hư không, vặn vẹo biến ảo... 

 Cảm giác kia, tựa như hư không hóa thành lưu ly, sau đó xuất hiện từng vết nứt. 

 Mà vị trí trung tâm của những kẽ nứt kia, vừa vặn là cửa đồng đang chống đỡ ở giữa không trung! 

 Áp lực trên người ba vị tu sĩ Kim Đan tăng gấp bội, trên trán lộ ra gân xanh, ánh mắt có chút ngơ ngác. 

 Hiển nhiên, bọn họ không ngờ tới sẽ xuất hiện dị biến như vậy. 

 Ánh mắt của Kim lão thái quân trở nên lạnh lẽo, khẽ quát: 

 - Làm sao có khả năng, hắn không có chìa khóa... 

 Trong đôi mắt già nua kia của bà ta tràn đầy vẻ khó tin! 

 Nhìn thấy tâm tình căng thẳng của bọn họ, ngay cả người Tiên Minh và các đại tiên môn đến xem lễ cũng trở nên sốt sắng. 

 Rất rõ ràng, bọn họ cảm giác tựa hồ có sự tình Kim gia không khống chế được... 

 ... 

 ... 

 Lúc này ở hạch tâm Thông Thiên Bí Cảnh, cửa đồng đã mở ra càng ngày càng rõ ràng. 

 Hai cánh cửa đã cách nhau hơn gang tay. 

 Sau cánh cửa một màu đen ngòm, không chút ánh sáng, chỉ có tà khí dâng lên vô tận. 

 Phương Nguyên có thể cảm giác được trong cơ thể mình, có lực lượng nào đó bị đồ vật sau cánh cửa đồng hấp dẫn, loại khát vọng kia tựa như nam châm, để trong lòng hắn cực kỳ khát vọng, hận không thể lập tức đi vào tìm hiểu ngọn ngành... 

 - Meooo... 

 Mà con mèo kia, rõ ràng còn sốt ruột hơn Phương Nguyên. 

 Cửa đồng đã mở ra một cái khe, nó nhảy lên bả vai Phương Nguyên, tựa hồ chuẩn bị dựa vào vai của Phương Nguyên phát lực, nhảy về phía cửa đồng, nhưng đúng lúc này, cửa đồng đột nhiên biến mất... 

 Cả thiên địa, trong nháy mắt trở nên thanh minh. 

 Phương Nguyên thở hổn hển, cảm giác tình thế hoàn toàn mất khống chế, vì vậy hắn đặt bia đá lên lưng rùa. 

 Sương mù dập dờn, u phong trận trận, phảng phất như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì. 

 - Meooo... 

 Con bạch miêu kia nhìn Phương Nguyên, tựa hồ chất vấn tại sao hắn không đi vào. 

 Phương Nguyên thở dài nói: 

 - Miêu huynh, ngươi có chín cái mạng, nhưng ta chỉ có một cái… Vì lẽ đó ta làm việc phải cẩn thận một chút... 

 ... 

 ... 

 Trong Thú Uyển, theo bia mới dựng xuống, tất cả đều quy về bình tĩnh. 

 Vô số tia chớp màu đen biến mất, cửa đồng ở dưới ba vị Kim Đan khống chế cũng ổn định lại. 

 Thậm chí cánh cửa kia trở nên rõ ràng hơn không ít, giống như thực chất, vững vàng đứng ở trong hư không. 

 Kim lão thái quân thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm. 

 Xem ra là mình quá nghi ngờ, từ sau đại kiếp tới nay, không còn ai mở được cánh cửa này, tiểu nhi kia làm sao có khả năng ngoại lệ? 

 Mà sau khi quan sát hình chiếu của mười hai kim trụ trước mắt, phát hiện hết thảy đều ổn định, trên mặt nàng mới lộ ra ý cười. 

 Tựa hồ rất hài lòng với tất cả những thứ này. 

 Cuối cùng cũng coi như yên ổn, có thể an tâm làm chính sự. 

 - Lão tứ... 

 Kim lão thái quân vung tay, xóa đi hình chiếu của mười hai kim trụ ở trước người, sau đó nhẹ nhàng nói. 

 Một tu sĩ Kim Đan mặc áo bào đen, từ trong bóng tối chậm rãi hiện ra thân hình. 

 Kim lão thái quân liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi: 

 - Tất cả an bài xong chưa? 

 Tu sĩ Kim Đan mặc áo bào đen gật đầu nói: 

 - Tất cả theo đúng kế hoạch, mấy hài tử kia đều đã chuẩn bị kỹ càng giúp lão thái quân đoạt bảo! 

 Kim lão thái quân chậm rãi gật đầu: 

 - Vậy thì đi thôi! 

 Xung quanh vắng vẻ không tiếng động, chỉ có mấy vị lão tổ biết được nội tình thì sắc mặt trở nên trầm trọng. 


 Nhìn hai bên, sương mù màu tím đã quay về bình tĩnh, chỉ là có vẻ dày đặc hơn rất nhiều. 

 Thú Linh ở trong sương mù không ngừng làm loạn công kích người kia, lúc này cũng an phận hơn không ít, thậm chí còn thành thật hơn trước, toàn bộ Tử Vụ Hải phảng phất như bị một loại lực lượng vô hình nào đó khống chế, không thể phát ra sóng gió gì nữa... 

 Liếc mắt nhìn bạch miêu ở bên cạnh, chỉ thấy nó đang nhảy lên lưng Bá Hạ, dùng móng vuốt cạy bia đá lên. 

 Tựa hồ nó rất không cam tâm, còn muốn mở cánh cửa kia ra lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment