Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 636

Hắn hơi dừng một chút, lại nói: 

 - Nói thí dụ như, ta thay thế Thái Hoa Chân Nhân đến đòi nợ, ta không nợ Kim gia các ngươi, mà là Kim gia các ngươi nợ ta, nhưng ta không muốn gây sự, vì lẽ đó tình nguyện lấy thân phận vãn bối, thành tâm cầu pháp, nuốt giận vào bụng, nhưng tới Thiên Lai Thành lâu như vậy, ta không nhìn thấy Lôi pháp, ngược lại không ngừng bị làm khó dễ, thậm chí vì thu phục ta, không tiếc ép ta lên tuyệt lộ... 

 Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi. 

 - Ta đã xác định một chuyện... 

 Ánh mắt của Phương Nguyên hơi ảm đạm xuống, nói: 

 - Kim gia các ngươi nhất định sẽ không đàng hoàng giao Lôi pháp cho ta! 

 Kim Hàn Tuyết nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tái nhợt. 

 Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng nói: 

 - Ngươi có thể cho ta không? 

 Kim Hàn Tuyết cắn môi, thân thể run rẩy, lại một câu cũng không nói được. 

 Phương Nguyên thì không chần chờ nữa, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán Kim Hàn Tuyết. 

 Mượn lực lượng của cái nhấn này, hắn một bước lên trời, cùng Lôi Linh Chu Tước đi nhanh về phía trước. 

 Tiếng nói của hắn xa xa truyền lại: 

 - Trận chiến này vốn không cách nào tránh khỏi, ta có thể làm, chính là cướp tiên duyên vào trong tay mình! 

 - Vèo… 

 Trường Nhạc Sư Thúc lướt qua mười mấy trượng, vội vã như chó mất chủ, liều mạng bỏ chạy về phía trước. 

 Hắn nóng lòng hội hợp với năm đội cao thủ của Kim gia, những kia người mới là nhân tuyển chân chính mà lão thái quân lưu lại đối phó Thiên Đạo Trúc Cơ! 

 Hắn rất chắc chắn, chờ những người kia chạy tới, Thiên Đạo Trúc Cơ mạnh hơn nữa, cũng phải bó tay chịu trói! 

 Kim lão thái quân bố trí cái bẫy kia, là hoàn toàn không có ý tứ khinh thường vị Thiên Đạo Trúc Cơ này. 

 Vừa vặn trái lại, thế gia làm việc, luôn chú ý sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. 


 Bởi vậy lần này Kim gia không chỉ phái ra toàn bộ cao thủ Trúc Cơ kỳ mà mình âm thầm bồi dưỡng, còn phân phát cho mỗi người một pháp bảo chân chính. Phải biết những người kia vốn là ở trước khi Phương Nguyên xuất hiện, Kim lão thái quân đã âm thầm bồi dưỡng, chuẩn bị sau khi bí cảnh xảy ra vấn đề sẽ phái đi vào Tử Vụ Hải, liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, nên đa số đều là tử sĩ... 

 Đương nhiên, Phương Nguyên xuất hiện, khiến cho bọn họ tránh đi “cơ hội” hi sinh vì gia tộc! 

 Vì vậy bọn hắn liền thuận lý thành chương trở thành quân cờ đưa Phương Nguyên vào chỗ chết! 

 Dù sao bí mật trong Tử Vụ Hải, là không thể để cho người khác mang ra ngoài... 

 Ầm! 

 Hắn nghe được sau lưng có tiếng xé gió, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách hơn mười dặm, có tia sét phá tan tầng mây, vọt tới giữa không trung, một bóng người áo xanh đạp trên lưng Chu Tước, bay thẳng lên mây, xa xa nhìn về phía mình. 

 Cảnh này khiến trong lòng hắn rùng mình, bỏ chạy càng nhanh! 

 Vừa nãy sau khi hắn ra lệnh, liền lập tức chạy trốn, bởi vậy cũng không biết phía sau phát sinh cái gì. Bởi vậy trong lòng hắn vẫn có chút an tâm, những tộc nhân kia ít nhất cũng lưu đối phương được bốn hơi thở... 

 Đối với hắn mà nói, bốn hơi thở đã đủ hắn chạy rất xa... 

 Dù sao được tuyển làm người cõng cái khuông lớn kia, cũng là có nguyên nhân. 


 Một là bởi vì hắn quen thuộc tồn tại trong khuông, đã từng là người hộ đạo của hắn. 

 Nguyên nhân thứ hai, là bởi vì hắn chạy nhanh! 

 Dựa vào bốn hơi thở này, hắn có thể chạy ra hơn mười dặm, cái này đã là dưới tình huống hắn triển khai một loại bí pháp tổn thương bản nguyên, bất quá coi như đã kéo ra mười dặm, hắn cũng không có ý định thu hồi bí pháp, bởi vì hắn có thể cảm ứng được phía trước có năm đạo khí tức nhanh chóng tiếp cận, dựa vào tốc độ của mình, muốn chạm mặt đối phương chỉ cần khoảng nửa chén trà thời gian mà thôi, hẳn là đủ rồi... 

 Mà lúc này, Phương Nguyên đứng ở trên lưng Chu Tước, xa xa nhìn bóng lưng đào tẩu của Trường Nhạc Sư Thúc. 

 Hiển nhiên, đối phương đã sắp áp sát năm đạo khí tức ở phía đông, tựa hồ chẳng mấy chốc song phương sẽ chạm mặt! 

 Nhưng trong lòng hắn cũng có tính toán, nên không đuổi gấp. 

 Qua một lát, hắn nhìn qua sau lưng, lúc này Quan Ngạo đã xách Toan Nghê chạy tới. 

 Trong lòng Phương Nguyên có chủ ý, nói với Toan Nghê: 

 - Ngươi thay ta bắt hắn trở về! 

 Con Toan Nghê vẫn bị Quan Ngạo xách kia nghe vậy lườm một cái, dáng vẻ kiêu ngạo. 

 Quan Ngạo cũng hơi kinh ngạc, nghĩ thầm Toan Nghê này sao có thể nghe lời được, để nó bắt con thỏ còn không xong... 

 Phương Nguyên nhìn dáng dấp thản nhiên của Toan Nghê, liền biết nó sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy, nói trắng ra, lúc con Toan Nghê này ở bên người bạch miêu, sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy, nhưng vừa rời bạch miêu, sẽ giống như địa chủ tái sinh... 

 Quan Ngạo thấy vậy, nhìn Toan Nghê quát lên: 

 - Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ đánh ngươi! 


 Phương Nguyên nở nụ cười, yên lặng truyền một đạo thần niệm vào trong tai Toan Nghê. 

 - Rào... 

 Bỗng nhiên con Toan Nghê kia run cầm cập, chổng đuôi vọt ra ngoài. 

 Tốc độ của nó cực nhanh, giống như tia chớp, còn hăng hơn chó săn nhà Quan Ngạo khi đi bắt thỏ rừng...

Bình Luận (0)
Comment