700: Có một vật, có lẽ người nên nhìn thử!
Nhưng rất nhanh, các nàng lại nhìn thấy phía sau Kim Hàn Tuyết xuất hiện thêm một người, đó là một nữ tử mặc thanh bào, quần áo trên người cực kỳ mộc mạc, bộ dáng thoạt nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, sắc mặt tái nhợt, trông tiều tụy khó nói…
- Là nàng?
Nhìn hồi lâu mới có người hô nhỏ:
- Đó là Đệ Thập Tổ rất ít lộ diện của Kim gia…
Sau đó là kinh ngạc vô tận:
- Các nàng đi vào làm gì?
- Chẳng lẽ nói Kim gia còn có bí pháp gì có thể khống chế được Thiên Đạo Trúc Cơ kia?
- Lưu Thanh cô cô, mau tới cứu chúng con…
- Thập Tổ cứu mạng…
Không chỉ có trưởng lão thế gia các tiên môn bên ngoài bí cảnh, một đám người Kim gia trong bí cảnh vốn chán chường không còn chút tinh thần, nhưng khi nhìn thấy nữ tử đi cùng Kim Hàn Tuyết đều lộ ra thần sắc vui mừng trong nháy mắt.
- Thập Tổ Kim gia…
Phương Nguyên khi nghe được tiếng kêu của những người này cũng hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới một vị trong các lão tổ Kim gia cũng sẽ xuất hiện trong bí cảnh này. Dù sao ngoài lão thái quân, mười vị lão tổ này chính là bộ mặt của Kim gia. Lúc trước bọn họ nỡ đưa người áp chế tu vi như Liễu Tử Việt tiến vào bí cảnh để đối phó mình, còn có thể lý giải, nhưng như thế nào cam lòng để tự bản thân tiến vào chứ?
Tiến vào bí cảnh một lần, tu vi nhất định gặp tổn thương, không thể cam đoan trở về tu vi lúc trước.
Càng mấu chốt chính là cho dù là Kim Đan vào bí cảnh thì có làm sao chứ?
Ở cảnh giới Trúc Cơ, ngay cả Kim Đan cũng không dám nói thắng được mình…
Từ xa nhìn nữ tử này đi đến, hắn chậm rãi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng và Kim Hàn Tuyết.
Trước đây Kim Hàn Tuyết rời đi trong thất bại, nghĩ rằng nàng đã nhảy ra khỏi hồn thủy này, không nghĩ đến là đi gọi cứu binh…
Nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới chỗ cách nàng khoảng mười trượng, không che giấu một thân khí cơ bốc lên của mình.
Ở trong bí cảnh này, hắn đã trải qua vô số trận đại chiến, cũng không để ý có thêm một trận nữa.
- Ngươi chính là đệ tử của Thái Hoa?
Nữ tử đi theo Kim Hàn Tuyết, sau khi nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Phương Nguyên cùng với pháp lực bắt đầu khởi động như mạch nước ngầm quanh thân hắn, trái lại không có chút ý định động thủ nào. Tương phản, lập tức nghiêm túc đánh giá Phương Nguyên, cũng không biết vì sao, Phương Nguyên từ trong ánh mắt của nữ tử này giống như bắt giữ được một loại thần sắc không vừa lòng và tiếc nuối. Sâu trong thần sắc này thậm chí còn có một chút gần gũi… mơ hồ?
- Vẫn là trở về rồi…
Nàng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, vẻ tiếc thương trên mặt càng thêm nồng đậm. Nàng trầm mặc một lúc, giống như đang áp chế cảm xúc của trái tim, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hơi miễn cường cười, nói:
- Chỉ là không nghĩ đến trở về lại là đệ tử của hắn!
- Ngươi là…
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng mở miệng, trong lòng bỗng nhiên hơi ngờ vực.
- Ta là người… của Thái Hoa…
Nàng muốn mở miệng trả lời, giống như muốn nói cái gì, lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ tự giễu nhếch môi cười, nói:
- Ta lúc trước hẳn là người thân cận nhất với Thái Hoa, nhưng hiện tại, có lẽ phải nói là người hắn hận nhất…
- Quả nhiên là nàng…
Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, rốt cuc đoán được thân phận của nữ tử này…
Người bạn cũ của Thái Hoa chân nhân…
Trước đây khi Phương Nguyên chiếm được di ngôn của Thái Hoa chân nhân đã thấy được trong hộp nhỏ kia đặt một cây trâm ngọc màu đồng. Hơn nữa trong di ngôn của hắn có dặn mình mang theo cây trâm ngọc này trở về Thiên Lai Thành, đòi lại lôi pháp Kim gia nợ hắn. Chỉ là khi mới tới Kim gia, hắn cũng từng để lão Thất Kim gia xem qua cây trâm ngọc này, nhưng đối phương chỉ thuận miệng để hắn thu trở về.
Nói cách khác, cây trâm ngọc này không phải giao cho Kim gia mà là giao cho một người cụ thể?
Sau khi ý thức được vấn đề này, Phương Nguyên liền đoán được trong Kim gia này, hẳn có tồn tại một người có quan hệ thân mật với Thái Hoa chân nhân. Nhưng Thất Tổ Kim gia không nói, bản thân cũng không tiện hỏi, bởi vậy vẫn luôn chờ đợi nữ tử kia đi đến…
Hắn tin tưởng khi bản thân đã đến Kim gia, nữ tử này nhất định sẽ biết, nàng sẽ tìm đến mình. Nhưng không nghĩ tới, từ đầu đến cuối vẫn không thấy nàng lộ diện. Trong lòng Phương Nguyên đã nghĩ có lẽ người ta đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, không muốn gặp mình rồi! Như vậy cây trâm ngọc này cũng không tất yếu phải tặng đi. Dù sao, Thái Hoa chân nhân minh xác nói muốn bản thân đòi lại lôi pháp, nhưng không nói nhất định phải trả lại cây trâm ngọc này cho một ai đó, bản thân cần gì phải kiếm thêm chuyện?
- Có một vật, có lẽ người nên nhìn thử!
Nghĩ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một hộp nhỏ.
Chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra một cây trâm ngọc màu đồng, để nữ tử kia nhìn thoáng qua.
- Cái này...
Nàng thấy trâm ngọc kia, thân mình run lên rõ ràng:
- Là hắn để ngươi mang đến cho ta?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Hắn chỉ nói để ta mang về Kim gia, cũng không nói là cho ai?
Hốc mắt nữ tử này giống như hơi đỏ lên, trong vẻ mặt dường như mang theo một luồng oán khí, lại mang theo một chút hối hận, nhẹ nhàng nâng tay lên, trâm ngọc trong tay Phương Nguyên lập tức bay về phía nàng, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
701: Ngươi tu luyện mấy đạo lôi linh rồi?
Sau khi nhìn một lúc, nàng mới run giọng lẩm bẩm:
- Lúc trước để ngươi giữ lại, ngươi không chịu giữ. Hiện giờ người đã chết ở bên ngoài, còn mang về cây trâm ngọc này để làm gì?
Phương Nguyên thấy bộ dáng này của nàng thì biết mình đoán không sai, nhịn không được nhìn thoáng qua Kim Hàn Tuyết. Cuối cùng cũng hơi lý giải nguyên nhân Kim Hàn Tuyết dẫn nữ tử này đến đây.
Nàng nhìn hồi lâu mới cầm lên cây trâm ngọc, nhẹ nhàng cắm lên tóc.
Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện búi tóc của nữ tử này trống không, không có sử dụng cây trâm nào. Giống như rất lâu trước đây bị người khác lấy đi, từ đó về sau cũng không cắm lại.
Qua một lúc lâu, nữ tử tên Lưu Thanh kia mới bình phục lại tâm tình, thấp giọng nói:
- Hắn… có nói gì hay không?
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Không có!
Trên mặt nữ tử lộ ra nét tươi cười buồn bã, ý bảo bản thân biết rồi, lại trầm mặc một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng hít sâu vào, nâng tay sờ nhẹ trâm ngọc trên đầu, sau đó liếc mắt nhìn bốn phía, đánh giá một chút. Kim trụ cao lớn trên đại địa kia đã bị gãy thành nhiều khúc, nơi nơi đều là đại địa rạn nứt và lưu vân tán loạn. Hình tượng một đám tộc nhân Kim gia bên dưới trông thật bi thiết, thê thảm không thể diễn tả thành lời.
Bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nàng nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Những việc này đều do ngươi làm sao?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Thái Hoa chân nhân dặn ta giúp hắn đòi lại quyển lôi pháp cuối cùng kia!
Nữ tử này nghe thấy từ đòi trong lời nói của Phương Nguyên, sắc mặt nhất thời trở nên hơi ảm đạm, nhưng rất nhanh, thần sắc đó liền biến mất, nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Phương Nguyên:
- Ngươi có thể phải thất vọng rồi, lôi pháp kia ngươi không thể lấy được!
- Hửm?
Phương Nguyên biến sắc, pháp lực trên người dâng lên, trong thần sắc xuất hiện tia tức giận.
Lúc này, nữ tử kia lại ngẩng đầu:
- Hoặc là nói, ngươi đã lấy được!
Phương Nguyên nhíu chặt mày, hắn có vẻ nghe không hiểu lời của nữ tử này.
Nữ tử này vươn tay vuốt ve trâm ngọc trên đầu, vẻ mặt phiền muộn, giống như hồi tưởng cái gì, cũng giống như đang phải quyết định vấn đề gì rất gian nan. Qua một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Kỳ thật Thái Hoa cũng suy chưa nghĩ rõ ràng đi. Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn các ngươi tu luyện, kỳ thật vốn là thật, lôi pháp Kim gia cũng chỉ có một đạo truyền thừa như vậy mà thôi…
- … Khác nhau ở chỗ, vấn đề của phương pháp tu luyện!
- Tiện nhân này…
Ở bên ngoài bí cảnh vào lúc này, Kim lão thái quân nhìn thấy nữ tử trung niên kia vậy mà cũng xuất hiện trong bí cảnh, đột nhiên biến sắc, trên mặt lộ ra biểu tình thống hận khôn xiết, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng. Thế nhưng không biết vì sao, sau khi nghe thấy nữ tử nói ra những lời kia lại đột nhiên giận tím mặt, ở trong tức giận thậm chí còn kèm theo hoảng sợ…
“Rầm…”
Lão bà vậy mà ngồi không yên vị, đứng lên trong chốc lát. Ba vị lão tổ Kim gia vọt thẳng đến lối vào bí cảnh, dường như muốn ngăn cản cái gì. Dựa theo tu vi của lão, vọt mạnh ra như vậy, chung quanh làm gì có ai ngăn cản được?
- Lão thái quân, bình tĩnh lại, chớ nóng nảy!
Nhưng cũng vào lúc này, trong hư không bỗng nhiên nổi lên gió lớn, vị Thái Hư tiên sinh vẫn ngồi ngay ngắn, địch động ta không động bỗng nhiên xuất hiện trước người lão. Ánh mắt Kim lão thái quân hơi kinh ngạc, đứng lại, cuồng phong thổi bay phất phới áo bào của Thái Hư tiên sinh.
- Thái Hư tiên sinh, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện nhà của Kim gia ta?
Sắc mặt Kim lão thái quân kinh sợ, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thái Hư tiên sinh.
- Tiên Minh không quan tâm chuyện nhà người khác!
Thái Hư tiên sinh thản nhiên mở miệng, nhẹ giọng cười nói:
- Tiên Minh quản là chuyện thiên hạ!
Kim lão thái quân thịnh nộ không thôi, quát lên:
- Nhưng đây là chuyện bản thân Kim gia chúng ta…
Thái Hư tiên sinh quay đầu nhìn lão bà một cái, tinh quang trong mắt lưu chuyển:
- Đến tột cùng có phải hay không, sao không nghe thử rồi nói?
Dưới ánh mắt của Thái Hư tiên sinh, Kim lão thái quân chậm rãi biến sắc.
Trên vẻ mặt kia dường như mơ hồ xuất hiện vẻ hoảng loạn…
Người chung quanh khi thấy cảnh tượng này, đều bị dọa không nhỏ, trên mặt tràn đầy kinh nghi.
... ....
Vào lúc này, bên trong bí cảnh, Phương Nguyên cũng tập trung nhìn nữ tử trung niên kia.
Nghe xong lời nói của nàng, trong lòng hắn chỉ cảm thấy dâng trào nỗi nghi ngờ vô tận. Nếu đúng như lời nàng nói, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vốn chính là thật, Thái Hoa chân nhân làm sao lại có thể rơi vào kết cục như vậy? Chẳng lẽ nàng muốn nói là Thái Hoa chân nhân tẩu hỏa nhập ma rồi? Cũng không thể, nếu như thế, Kim lão thái quân vì sao cứ mãi không nói chân tướng với mình, ngược lại vẫn dựa vào lôi pháp này gây khó dễ mình? Huống hồ, Thái Hoa chân nhân cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra đây là vấn đề của lôi pháp hay là vấn đề của chính mình?
Bất quá vào lúc này, nàng nhẹ nhàng ngẩn đầu nhìn về phía Phương Nguyên:
- Một quyển lôi pháp cuối cùng, đã từng luyện qua chưa?
Phương Nguyên lắc đầu, quyển lôi pháp cuối cùng này vốn là giả, làm sao tu luyện?
Trái lại nữ tử này nhẹ nhàng thở phào một hơi dài, nói:
- Vậy Thái Hoa có nói cho ngươi vấn đề tu luyện quyển lôi pháp cuối cùng không?
702: Nếu là như thế
Trong ánh mắt Phương Nguyên càng ngày càng nghi ngờ, chậm rãi lắc đầu.
Trong lòng hắn hiện giờ nửa tin nửa ngờ, thật muốn xem thử nữ tử này đến tột cùng sẽ nói thế nào…
Nữ tử này cũng không vòng vo hay kéo dài thời gian nữa, nói thẳng vào vấn đề:
- Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia quả thật có thể kết thành Tử Lôi Kim Đan, thần thông khó lường, tu vi mạnh mẽ. Chỉ là sau khi kết đan, đan ý rất thịnh, không thể áp chế, kết quả cuối cùng là phản phệ tự thân, cắt giảm thọ nguyên. Đừng nói đến việc thọ nguyên có thể tăng giống như kim đan bình thường, trái lại bước lên đường chết, chung quy vẫn là vô hạnh…
Phương Nguyên sau khi nghe nói những lời này, cũng biến sắc:
- Nếu là như thế, người còn nói lôi pháp này vốn là như vậy?
Lúc này, hoài nghi trong lòng hắn đối với nữ tử này đã đến cực điểm.
Tuy đây là bạn cũ của Thái Hoa chân nhân, phù hợp với lời nói với nữ tử này, nhưng hắn làm sao có thể tin tưởng lôi pháp Kim gia vốn là như thế?
Nếu là như thế, vậy chẳng phải là xuất hiện một người tu luyện sẽ chết một người sao?
Tổ thượng Kim gia làm sao dựa vào đạo lôi pháp này oanh động tứ phương?
Huống chi, Kim lão thái quân hiện giờ đang tu luyện đạo lôi pháp này, nếu là giả, nàng vì sao vô sự?
- Mà sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, vấn đề nằm ở chỗ đạo lôi linh thứ năm…
Nữ tử kia sau khi trầm lặng nửa buổi, liền tiếp tục câu chuyện, sau đó nhìn Phương Nguyên, nói:
- Tuy ngươi còn chưa bắt đầu tu luyện lôi pháp thứ năm, nhưng ngươi hẳn đã từng tìm hiểu, ngươi sẽ không xa lạ chuyện làm sao tu luyện ra đạo lôi linh thứ năm…