- Oh thượng đế, Phương Nguyên sư đệ hình như đã làm một chuyện rất dũng cảm...
Cách đó không xa trên một tảng đá lớn, Tôn quản sự ngồi bên trái, Quan Ngạo ngồi bên phải, trên mặt đất ở giữa là một con nghê, hai người vừa ăn rượu, vừa ăn thịt, thuận tiện hộ pháp cho Phương Nguyên, chỉ có điều nói là hộ pháp, bọn họ cũng không dám tới quá gần, hiện giờ nhiều loại khí tức bên cạnh Phương Nguyên quá mức nồng nặc, khiến cho bọn họ cảm giác có chút hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn thủ hộ từ xa.
Hiện giờ đã ba ngày trôi qua, bọn họ bỗng nhiên ý thức được trên người Phương Nguyên đã xảy ra một số biến hóa cực kỳ khủng bố.
Tôn quản sự vội vàng nuốt miếng thịt heo trong miệng, trợn mắt há hốc mồm nói.
- Có chuyện gì vậy?
Quan Ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Tôn quản sự nói:
- Hắn mới bước lên một con đường hoặc là vượt lên chúng sinh, hoặc là chết yểu giữa đường...
Sắc mặt Quan Ngạo trở nên có chút ngưng trọng, nói:
- Không hiểu!
Tôn quản sự bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nói:
- Nếu ngươi hiểu, con đường này cũng không còn gì ly kỳ rồi...
Con nghê kia nghe lời này, lập tức há to miệng, phát ra hai tiếng “hà hà”.
- Ừ?
Khi ba người bọn hắn đang nói chuyện, bỗng nhiên Tôn quản sự khẽ cau mày, sắc mặt có chút biến hóa.
Chỉ thấy xung quanh, theo sương mù màu đen chung quanh Phương Nguyên phun ra nuốt vào, trong một đạo thanh quang hóa thành trên đỉnh đầu của mình, một thân khí cơ lộ ra vẻ vô cùng hào hùng, ổn định tăng vọt, nhưng cũng có thể nhìn thấy một mảnh sương mù màu đen trong thế giới tàn phá đang từ từ trở nên phai nhạt, cảnh tượng trong hư không chung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn...
Sương mù màu đen mỏng manh đã âm thầm dẫn động một số loại biến hóa của thế giới này.
Trước mặt hai người, trong vực sâu chưa đầy trăm trượng, theo khí cơ chung quanh biến hóa, bỗng nhiên truyền ra một trận ầm ầm rung động, sau đó, trong giây lát vực sâu kia tràn ngập một trận hắc vụ, núi đá văng tung tóe, tiên quang lưu chuyển...
Ùng ùng...
Trận thanh âm này vang lên, như thiên băng địa liệt, thiên lôi diệt thế, làm Tôn quản sự và Quan Ngạo giật nảy mình.
Bọn họ cùng phản ứng, phi thân trở lui, trốn phía sau một vách đá.
Đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy trong vực sâu kia không xuất hiện biến hóa gì nữa, nhưng hắc vụ nồng đậm cũng ngưng tụ không tiêu tan, qua hồi lâu, mới dần dần thấy rõ trong sương mù màu đen, lại loáng thoáng xuất hiện một tấm bia màu đen phong cách cổ xưa...
- Kia là vật gì?