- Ngươi tự mình đi là được, Lão phu ở đây chờ ngươi, ngày mai chúng ta xuất phát!
Phương Nguyên cảm ơn hắn, sau đó phi người lên trên mây, chậm rãi bay ra khỏi bộ lạc, liên tục bay về Phương Bắc, đợi đến lúc rời khỏi bộ lạc hơn mười dặm, sắc mặt của hắn cũng chậm rãi lạnh xuống, bỗng nhiên hắn quay đầu, nhanh như chớp bay về phía Nam!
Chỉ trong chốc lát, trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn hiện lên một tia sát ý!
Sau khi Phương Nguyên kết thành Tử Đan, đây là lần đầu tiên hắn dùng toàn lực phi độn,
Tốc độ kia giống như tia chớp, nhanh gấp ba lần bình thường, xung quanh người hắn có một làn sương mù mịt mờ bao bọc, xuyên qua hư không, lúc ẩn lúc hiện, giống như quỷ mị bay về một phương.
Trước đây han đã có chuẩn bị, dùng một tia Huyền Hoàng Khí lặng yên bám vào trên người bọn chúng, bây giờ một tia Huyền Hoàng Khí giống như bó đuốc lớn trong đêm đen, giúp cho Phương Nguyên dễ dàng tìm ra vị trí của đối phương.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một ngọn núi đen dữ tợn ở xa xa, dựng thẳng như răng nanh, khói đen tràn ngập, xung quanh núi có bày đại trận, bên trong thấp thoáng có mấy hành cung, uy nghiêm đáng sợ, xung quanh trăm dặm không nghe được tiếng chim hót, cũng không thấy dấu chân thú hoang.
Phương Nguyên đi xuống đám mây ở biên giới ngọn núi, tay áo hắn bay bay, đi thẳng đến cửa lớn hành cung.
Lúc này, trong hành cung lớn nhất trong đại trận, Tống Kỳ Si trấn thủ Ôn Bộ Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên đang ôm một hồ lô màu đen lớn, lười biếng ngồi trên ghế thái sư cao nhất.
Ở xung quanh có hơn mười vị giáp sĩ mặc giáp đen, có hai người mặc áo bào xám, trên người có một lớn bụi bẩn bao bọc, một trưởng lão bẩn thỉu đã già, mặt đầy vết chân chim, người còn lại thì có dáng người thấp bé, tóc xám trắng, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng thì giống như một tiểu cô nương bảy, tám tuổi mà thôi.
Luồng ôn khí này được Cát Lão Tiên Nhân, người đứng đầu Ôn Bộ quan tâm, chuyện rất quan trọng, không thể bỏ dở việc thi pháp được, trong phạm vi vạn dặm quanh đây chỉ có mấy bộ lạc, vừa rồi chúng ta dùng Hủ Cốt Điểu quan sát thất bọn chúng đã bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi đến bên Trung Châu, chẳng lẽ chúng ta thả bọn chúng đi như vậy?
Người mở miệng là tiểu cô nương mặc áo bào xám bên trái trấn thủ Ôn Bộ.
Người trấn thủ Ôn Bộ nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng, nói.
Hai tên tán tu không biết trời cao đat dày, dám cứu người Ôn Bộ chúng ta thi pháp, còn giết chết vài vật cưỡi giáp sĩ chúng ta, muốn đi dễ dàng như vậy sao được?
Nói xong, ánh mắt hắn càng lạnh lẽo, nói nhỏ.