Vài lần như vậy, trong lòng hắn cũng có chút bất đắc dĩ.
Cũng không biết Tử Tiêu động chủ đang nghĩ.
- Học đan thì thôi, tiểu tử này còn muốn học cả thần thông của ta?
- ... Không có cửa!
Qua ngọn núi, đám người đi chậm rãi lại, khoảng nửa tháng sau, người dân trong bộ lạc đã đi qua khu vực hiểm ác nhất ở trung tâm sơn mạch Long Miên, có bộ lạc đã đi đến gần Trung Châu, lần này, Phương Nguyên không đi cùng bọn họ nữa.
Đất đai trên sơn mạch Long Miên bao la, có thể nuôi nổi mấy ngàn vạn sinh linh, việc phân chia tài nguyên không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu tiếp tục đi về phía Bắc, thành trì thôn xóm lệ thuộc vào Trung Châu càng nhiều hơn, đến lúc đó, người ta sẽ nghĩ mấy bộ lạc này đến cướp đoạt địa bàn của bọn họ, có lẽ còn bắt tay tấn công mấy bộ lạc vừa đến, đến lúc đó sợ là sẽ loạn lạc, mà bây giờ, bọn họ ở lại nơi đây là vừa vặn, mặc dù phải xây dựng bộ lạc lại từ đầu, hơi khổ cực một chút, nhưng có thể tránh được nhiều phiền phức trong tương lai.
Có thể hoan thanh nhanh chong tat nhiên là nhờ Quan Ngạo cực khổ mở đường hơn nửa tháng trời, hắn chém giết Yêu Thú, săn thú làm thức ăn, có lúc đi đường gặp khó khăn, hắn còn dùng thần thông đưa người dân đi qua, tiết kiệm rất nhiều thời gian, nếu như không nhờ hắn giúp đỡ, thời gian để những bộ lạc kia đi đến đây sẽ bị kéo dài gấp mấy lần, di chuyển người cả một bộ lạc, sẽ chết và bị thương rất nhiều, nói không chừng người có thể sống sót đến đây còn chưa được nổi một phần ba.
- Đa tạ sơn thần đại lão gia mở đường ...
- Đa tạ sơn thần nhị lão gia hộ tống ...
- Đa tạ sơn thần tam lão gia cứu mạng ...
Đến lúc sắp chia tay, một đám người bộ lạc quỳ xuống lạy, khấu đầu cám ơn mấy vị sơn thần.
- Ha ha, chuyện nhỏ!
Quan Ngạo tạm biệt mọi người trong bộ lạc, trong lúc sắp đi, hắn còn giúp người trong bộ lạc chặt cây cháy hoang dã, đào núi đập đá, tạo ra một nơi thích hợp để dựng thôn xóm, xong xuoi mới cuoi Toan Nghe bay len trời, đi đến chỗ đám người Phương Nguyên đang chờ trong không gian.
Trong nửa tháng này hắn rất vất vả, đúng là còn khổ hơn so với trận đại chiến liên tục trong hai tháng, nhưng đến bây giờ, trên mặt hắn không hiện lên chút mệt mỏi nào, ngược lại còn tràn đầy sức sống, tu vi mơ hồ có đột phá.
- Chuyện này là vì trước đây hắn chỉ dùng man lực đánh với mình, đấu pháp kiểu lấy thịt đè người, ngược lại mất đi sự tinh vi, vì vậy dù có pháp lực cao hơn, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có dấu hiệu đột phá, bây giờ di chuyển người trong một bộ lạc, cần phải bảo vệ cẩn thận, việc khống chế pháp lực cũng dần dần đột phá một tầng ràng buộc, ngược lại có dấu hiệu kết đan.
Phương Nguyên tinh tế đánh giá Quan Ngạo, trong lòng ngược lại cũng dần dần hiểu ra.
Nhìn dáng vẻ này, hắn cảm thán duyên phận đúng là kỳ diệu, Quan Ngạo đi theo hắn bước ra thiên hạ, đương nhiên hắn phải phụ trách với Quan Ngạo, nhưng việc dạy một người tu hành không phải chuyện đơn giản, muốn đột phá Trúc Cơ, hóa Kim đan, cần phải tinh luyện pháp lực trên người trở nên thật tinh diệu mới được, nhưng Quan Ngạo có tính tình như thế, dạy hắn dời núi thì dễ, dạy hắn thêu hoa thì làm sao hắn học?
Vì vậy, ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ Quan Ngạo có thể kết đan nhanh đến vậy, lại không ngờ Quan Ngạo lại tự tìm ra được con đường cho chính mình.
- Đến Trung Châu, sắp xếp xong mọi chuyện, ta sẽ luyện đan giúp ngươi đột phá cảnh giới!
Phương Nguyên cười nói với Quan Ngạo.
Phương Nguyên kết đan là chuyện hắn đã tích lũy lâu dài, có thể nói là nước chảy thành sông, thuận lý thành chương, nhưng Quan Ngạo muốn kết đan còn cần chuẩn bị nhiều thứ hơn, người bình thường kết đan, ví dụ như Phương Nguyên thì cần cảnh giới đến cải thiện thể phách, càng ngày càng mạnh, nhưng Quan Ngạo thì khác, han kết đan là từng bước mở ra lực lượng hung cuồng vô hạn ở nơi sâu xa trong huyết mạch ...
Vì lẽ đó, đối với hắn thì làm sao kết đan không quan trọng, quan trọng là Kết Đan.
Phương Nguyên cười khổ nói.
- Vị sư huynh này của ta trời sinh thần lực, bá đạo vô biên, một đường võ pháp, thật sự ta chưa từng thấy ai khác được trời cao chiếu cố như hắn, đúng là giống với thiên phú thần thông mà mọi người thường nhắc đến, nhưng hắn lại không hề có biểu hiện gì khác thường, ta cũng không dám chắc chắn, dù sao cũng chỉ có hai huynh đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau, đi được đến đâu thì hay đến đó!
Chuyen khac thưong chac chan co nguyen nhan, co sức mạnh hơn người cũng là việc hiếm có rồi.
Tử Tiêu động chủ lắc đầu cười nói.