Mà một đạo này cũng có tiếng là thâm ảo gian nan, không biết có bao nhiêu Đại Khí Sư, đều phải bắt đầu từ nhỏ, từng chùy từng chùy đập ra bản sự, mình lại ngay cả tiếp xúc cũng chưa tiếp xúc, pháp khí cũng không biết nên luyện thế nào, làm sao mà tham dự được?
Hơn nữa, mình ngay cả Luyện Bảo Sư bình thường cũng không phải, lại không báo danh, làm sao có thể tham gia đại khảo khí đạo?
Lúc đại khảo khí đạo, mình đã tìm người đi cửa sau một lần, không thể lại đi thêm lần nữa chứ?
Cho nên đối mặt với người trước sau đến hỏi thăm, Phương Nguyên trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy bực mình, liền mỉm cười nhìn về phía bọn họ, thần bình khí tĩnh, thái độ ôn hòa, hơn nữa tràn đầy thành ý nói với bọn họ:
- Ngươi đoán xem?
- Phương tiên sinh, Phương tiên sinh, ngươi có ở trong tiểu viện không?
Sau khi để người ta đoán mấy lần, người lại chạy đến chỗ Phương Nguyên nói giao tình, tìm hiểu tin tức, càng lúc càng ít, mà Phương Nguyên lúc ban đầu chỉ cự tuyệt gặp người ngoài, về sau dứt khoát ngay cả các đan sư bên trong Xích Thủy Đan Khê cũng không gặp, tới cuối cùng đóng đại trận ở bên ngoài tiểu viện, sau đó tĩnh tọa trong nhà, việc vụn vặt ở ngoại giới, một mực không hề để ý tới, chỉ ngưng thần thủ tâm, tham ngộ phù đạo.
Nhưng cũng chỉ thanh tĩnh không đến nửa ngày, vị đồng nhi tên là Thanh Phong kia lại đã chạy tới làm phiền hắn.
- Không phải nói mấy ngày nay đừng tới làm phiền ta à?
Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, qua cửa sơn nói vọng ra với đồng nhi đó.
Thanh Phong đồng nhi này hiện giờ là chân chạy riêng cho Phương Nguyên, rất nhu thuan, gan cung rat lon, luc trước cac đan su trong Xích Thủy Đan Khê thấy Phương Nguyên đóng cửa sơn, không để ý tới việc bên ngoài, liền cũng ngại đến nữa, hắn lại da mặt dày, lúc nào cũng tới đây tìm hiểu tin tức, ngày hôm qua lúc chạng vạng lại càng quá đáng, thậm chí còn dẫn cả Minh Nguyệt tỷ tỷ của hắn theo, muốn Phương Nguyên viết lời tặng cho nàng ta.
Mình cũng không phải sư phó của nàng ta, cũng không định truyền cho nàng ta đan đạo, viết lời tặng cái gì?
Nhưng thấy Thanh Phong đồng nhi giả bộ vẻ mặt cầu xin, tội nghiệp nhìn mình, lại thấy bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng của tỷ tỷ tiểu đồng nhi, Phương Nguyên cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta, đành phải thuận tay cầm một quyển đan kinh, ở bên trên viết vài câu cho nàng ta, thế là Minh Nguyệt tỷ tỷ này liền vẻ mặt hưng phấn bước đi, lúc này mới xách tay Thanh Phong đồng nhi dặn dò một phen rồi một cước đá ra ngoài.
Vốn tưởng rằng tiểu nhi này sẽ nhớ lâu, không ngờ hôm nay lại tới nữa ...
- Phương tiên sinh, Phương đại gia, lần này ta không phải tới tìm ngươi xin lời khen ...
Thanh Phong đồng nhi đó nghe vậy vội vàng nói:
- Lần này là có người muốn gặp ngươi ..
Phương Nguyên vừa nghe vậy lại nhíu mày, nói:
- Giúp ta từ chối đi, mấy ngày nay ai cũng không gặp!