Nhưng đám tu sĩ kia, nếu có ai bởi thế mà khinh thị ma vật, như vậy người đó tất phải chịu xui xẻo.
Nghĩ lấy điểm này, hắn cũng ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi đi tới, gặp ma vật liền lập tức ra tay chém gục!
Hiện tại không ai biết đến cùng trong mảnh bí cảnh này có bao nhiêu ma vật, cũng không biết lấy được bao nhiêu ma hạch mới có thể chắc chắn nằm trong tiền tam giáp, càng không biết, liệu có tuyệt đỉnh cao thủ nào lúc này đang chuyên tâm săn giết ma vật hay không. Bởi vậy nội tâm Phương Nguyên không có nửa điểm buông lỏng, tranh thủ mỗi giây phút thời gian, tích lũy càng nhiều ma hạch vào trong tay.
Nếu đã tham gia Đạo chiến, danh thứ tự nhiên vẫn phải tranh ...
Vèo ... Vèo ... Vèo
Thân hình hắn du tẩu, chuyển ngoặt trái phải tựa như quỷ mị, chỉ giây lát đã lấy về tay bảy tám viên ma hạch, đúng lúc này, khi hắn đang chuẩn bị lướt tới nơi càng xa, lại chợt nghe được có tiếng người kêu lớn, từ đằng xa vọt về phía mình.
- Ba viên ma hạch ở đây, ngũ đạo khôi thủ, Linh Kiếm Tông Chu Nhất Đạo cầu ngươi chỉ giáo ..
Phương Nguyên vừa quay đầu liền nhìn thấy một đạo kiếm quang hối hả bay tới, trên thân kiếm đứng một vị nam tử áo bào xám khôi ngô, chính đang giơ tay lên cao cao, ba viên ma hạch được hắn dùng pháp lực đẩy về phía Phương Nguyên. Dưới pháp lực gia trì, ba bối ma hạch sắc bén đáng sợ hệt như ba đạo phi kiếm, lúc này đã lao đến ngay trước mặt.
- Được!
Phương Nguyên đáp ứng, tay áo vung lên, thu lại ba viên ma hạch, sau đó thân hình khẽ chuyển, thanh khí lay động, tung người bay lên giữa không trung, chớp mắt đã đánh tới vị chân truyền Linh Kiếm Tông kia. Dưới một kích này của hắn, đất đá tung bay, gió thổi rít gào, tên đệ tử Linh Kiếm Tông quát to một tiếng, trực tiếp ngã bay xuống từ trên phi kiếm, cả người đều bị đất đá bao phủ.
Ngược lại phi kiếm dưới chân hắn vẫn cứ thẳng tắp đâm tới trước ngực Phương Nguyên, lại trong nháy mắt liền bị Phương Nguyên bấm tay búng ra, một đạo ngự kiếm chi lực vô hình vọt thăng, lập tức nhiếp lấy thanh phi kiếm, khiến nó không ngừng xoay tròn quanh người, một vòng tiếp một vòng.
- Đa tạ!
Phương Nguyên quét nhìn đống đất đá, khẽ gật đầu một cái.
- Thế là xong?
Tên đệ tử Linh Kiếm Tông từ trong đống đất ngấng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, thần sắc khó mà tin tưởng.
- Vị huynh đài này, phi kiếm của ngươi phẩm giai không thấp. Ngươi ngưng tụ thần thông trên thân kiếm, dù đối thủ nghênh đỡ được phi kiếm thì cũng rất khó nghênh đỡ thuật pháp kèm theo trên đó. Nhìn thì có vẻ khá là lợi hại, nhưng biến hóa như vậy vẫn chưa mấy ổn thỏa, người không biết gặp ngươi, rất dễ chịu thiệt, nhưng nếu là người hiểu ngươi, hoac là nhìn thấu thuật pháp, vậy thì kẻ chịu thiệt sẽ chính là ngươi!