Hiện giờ nhìn thì không gian không đủ, đó là bởi vì những bản nguyên đó vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành không gian, theo chúng từ từ luyện hóa, không gian này cũng sẽ không ngừng mở rộng, nếu cuối cùng bản nguyên đó hoàn toàn bị luyện hóa, chút dược viên này cũng không tính là gì.
Mà sau khi làm xong những chuyện này, Phương Nguyên liền đi xem pháp chu mà trước đây nhờ Tôn quản sự giúp chọn.
Hắn lần này về Vân Châu Thanh Dương Tông, đường xá không gần, chỉ bằng vào lực lượng đằng vân của mình, không khỏi quá nặng nề, bởi vậy, vẫn phải mua một chiếc pháp chu thay cho đi bộ thì tốt hơn, có điều cái thứ pháp chu này tuy phổ biến, nhưng phẩm chất lại khác nhau, tốc độ và mức độ thoải mái tự nhiên cũng khác nhau, nguyên nhân Phương Nguyên nhờ Tôn quản sự giúp lựa chọn, là vì Luyện Phong Hào là cửa hàng luyện bảo lâu đời, vốn cũng kinh doanh sinh ý này, pháp chu từ chỗ bọn họ lựa chọn ra, bất kể giá như thế nào, phẩm chất cũng khẳng định không kém.
Mà Tôn quản sự cũng không khiến hắn thất vọng, rất nhanh liền sai người điều khiển một chiếc pháp chu tới, Phương Nguyên sau khi xem qua cũng rất hài lòng.
Pháp chu này dài hơn mười hai trượng, thân thuyền làm từ huyền mộc, khung làm từ tinh thiết, phân làm hai tầng trên dưới, phòng đan, phòng sách, sảnh pháp cái gì cần có đều có, không gian cũng rất rộng lớn, chung quanh còn bố trí đại trận hộ pháp, rất là thần diệu, theo lý mà nói, pháp chu cũng thuộc về trình độ pháp bảo, có điều Phương Nguyên đã kiểm tra qua, đã xác định chắc chắn, pháp chu này kỳ thật đã đạt tới trình độ pháp bảo cao cấp, đúng là không tồi.
Trong pháp trận, bỏ đủ linh thạch, lúc toàn lực thôi động, tốc độ cũng không chậm hơn tu sĩ Kim Đan toàn lực mà bay.
Nếu đã xác định, Phương Nguyên liền chuẩn bị mang linh tinh tới trả tiền, chỉ có điều đệ tử Luyện Phong Hào này lại không chịu nhận, chỉ nói Phương Nguyên từng giúp bọn họ giành được danh hiệu khôi thủ khí đạo, ân trọng như núi, Luyện Phong Hào trước đây đưa tới thần đan dưỡng khí, hắn cũng không nhận, thật sự khiến thiếu chưởng quỹ của bọn họ áy náy, chiếc pháp chu này vốn là pháp bảo mà thiếu chưởng quỹ đặc biệt đưa tới báo đáp Phương Nguyên.
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, cám ơn thiếu chưởng quỹ, nhưng vẫn muốn trả tiền, trả ba ngàn linh tinh.
Theo đánh giá của bản thân hắn, phí tổn ba ngàn linh tinh đã là cao rồi.
Có điều mấy vị đệ tử Luyện Phong Hào đó thấy Phương Nguyên cố ý đưa tiền, lại đành bất lực, chỉ có thể nhận lấy, nhưng trên đường trở về lại không nhịn được mà thảo luận: