- Ha ha, ta thấy ngươi nói là mình vì có yêu nhân lấy tính danh của tộc nhân ngươi ra uy hiếp, bức ngươi không thể không rời khỏi tiên môn, về sau ngươi mặc dù thân không ở tiên môn, lại một lòng suy nghĩ cho tiên môn, lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, còn từng âm thầm trừ yêu nhân...
- Nhưng tin tức chúng ta có được, sao lại là Lưu gia các ngươi từ ba tháng trước khi ngươi rời tông, đã dời cả tộc tới Việt Quốc, bọn họ lấy ai ra mà uy hiếp ngươi? Hơn nữa ngươi nói lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, cái này cũng không giả, tháng chạp ba năm trước, có sư huynh đệ đồng môn của ngươi ra ngoài làm việc công, bị yêu nhân phục kích, trước khi chết còn liều mạng giết được một yêu nhân, thế lại thành công lao của ngươi à?
- Vị Tôn lão thái công của Lạc Thủy này, ngươi nói nhà mình tuy triệu hồi con cháu, nhưng lại một mực âm thầm ra sức cho Thanh Dương Tông, vậy chúng ta muốn hỏi ngươi, Lạc Thủy Tôn gia các ngươi có sinh ý qua lại với Việt vương đình là thế nào, cửa hàng Đan Các đó có phải là của nhà các ngươi không?
- Mạc tiên tử, sau khi ngươi rời khỏi sơn môn, liền chạy tới Long Hương trốn ba năm, vậy thì âm thầm ra sức thế nào được?
- Thái Hợp tiên tử, ngươi cũng rất thành thật, nói thẳng là sợ chết, ở bên ngoài tránh mấy năm, là đi hay ở thì phải xem quyết định của Thanh Dương Tông...
- Trương tiểu tiên sư, tuy ngươi nói không nhiều lắm, nhưng ngươi đúng là sau khi rời núi, vẫn ra sức cho tiên môn, sinh ý của Thanh Dương Tông ở phía nam bị người ta chèn ép, chấp sự đóng ở nơi đó bị người ta đả thương, sau đó được người thần bí cứu, chuyện này chắc chính là ngươi làm rồi, có điều xem ra lão thái công nhà ngươi là thực sự không biết ngươi làm những chuyện này, hắn vẫn một lòng sẵn sàng góp sức cho Việt vương đình.
- Lý lão gia tử, xin nhận một vái của chúng ta, ngài thân ở ngoài tiên môn, lại một lòng giúp Thanh Dương tích trữ vật tư, lập hạ công lao vô số, chỉ là lại bị người trong sơn môn Thanh Dương Tông trả đũa, ngược lại vu khống ngài góp sức cho yêu ma, quả thực chính là tội không thể tha...
- ...
- ...
Nghe thấy lời nói của âm thị này,các đệ tử tiên môn hoặc kinh hãi hoặc giận dữ, hoặc mừng quá mà khóc, tất nhiên cũng có một số người thề thốt phủ nhận, có một số người thẹn quá hóa giận, nói mình lập được nhiều công lao như vậy, tiên môn không nên đối đãi với mình như phạm nhân, nhưng âm thị này lại chẳng thèm bận tâm, chỉ ghi lại kết quả cuối cùng, sau đó thống nhất giao cho Thanh Dương Tông, tự có Giới Luật Đường quyết định.
Phương Nguyên ở ven cốc nhìn một hồi, trong lòng cũng minh bạch, lão nô này kỳ thật chính là nắm giữ rất nhiều tin tức của Việt Quốc, có một số thậm chí là cực kỳ bí mật, thông qua mấy tin tức này để đối chiếu với lời nói của các đệ tử, có một số việc tất nhiên là nhìn cái rõ ngay.
Hơn nữa lão nô này ánh mắt tàn nhẫn, tâm tư tinh tế, kín đáo như kim, cho dù có một số tình báo không đủ, hắn cũng nhất châm kiến huyết, nhìn thấu chân ngôn giả ý, ép hỏi vài câu liền có được chân tướng, khi xử lý tất nhiên sẽ chính xác hơn.
Mà ở ngoài sơn cốc quan khán một lúc, trong lòng hắn cũng thực sự có chút lửa giận.
Lòng người khó lường.