Cảm Ái

Chương 13

Nó được hộ tống tới tận giường. Đó cũng là lúc tất cả mọi người trong nhà có mặt đông đủ từ giúp việc tới quản gia và mami nó. 

‘’ Trời, thật không thể tin được là con bé lại như vậy, nó không thèm gọi điện cho ta lấy một lần. Cảm ơn con nhé, không có con ta không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nữa.’’ – mẹ nó cảm ơn Dô ríu rít

- Vâng không có gì đâu ạ. Con chỉ đi ngang qua thôi

- Mà con tên là gì ý nhỉ?

- U...um.... cô cứ gọi cháu là Dô ạ.

- Vậy thì Dô, con muốn ta trả ơn con thế nào?

- Cô không cần khách sáo đâu ạ. Trả ơn nghe to tác quá, con không dám.

- Khoan. Ta nghe giọng con quen lắm, có phải con đã từng gặp ta ở đâu không?

- Dạ. Chắc chưa đâu ạ.

- Vậy à, chắc ta nhầm lẫn con với một người.

- Vâng. 

- Con có muốn một điều gì từ gia đình ta không?

- .......không ạ.

- Vậy ta cho 2 yêu cầu nhé. Khi nào muốn giúp đỡ cứ tới nhà chúng ta nhé.

- Um...... thôi ạ

- Nhận đi không cô giận đấy.

- Vâng ạ.

- Quản gia, tiễn khách.- mami nó hét lớn

Mặt Dô mắt chữ A mồm chữ O, không hiểu trong màn đối thoại Dô đã phảm phải điều gì mà đã bị đuổi thẳng cẳng như vậy. 

- Nhà ta không thể để một người lạ mặt ở lại qua đêm, nhất là một người con trai. Con thông cảm cho ta nhé. 

- Vâng không có gì đâu cô.

Dô bước ra khỏi ngôi nhà như cái khu nghỉ dưỡng ấy. Lòng cậu có chút bất an. Nghĩ lại không hiểu tại sao nó lại bị cả bọn xã hội đen vây kín. 

Còn nó, người không xuất hiện trong suốt cuộc trò chuyện đã có một giấc ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái. Xem ra công tác bảo vệ vị tiểu thư này ngày càng thắt chặt hơn.

Hôm sau, nó lại thản nhiên tới trường. Có chút hơi mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng gượng đi học. Thật ra là có môn ngoại ngữ nên mẹ nó không cho phép nó bỏ tiết.

Gặp lại thầy giáo mà hè nó học. Nó không ngờ cuộc đời lại éo le như vây.

‘’ ơ, trường mình có thêm thầy giáo à? Sao mình không biết nhỉ?’ nó lẩm bẩm trong miệng.

Ngay từ khi bước vào lớp, giáo sư đã tia thấy nó- học trò làm mất vui trong cả ngày hè. 

Cả buổi học, nó bị hành lên bở xuống ruộng. Cái cảm giác mình không biết một chữ tiếng anh nhưng vẫn luôn bị gọi tên khiến nó vô cùng xấu hổ. Âm phát âm không chuẩn, từ không biết lấy một tiếng, vậy nên đây được coi là buổi làm nhục công khai.
Bình Luận (0)
Comment