Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 12


Vì vậy, cô quyết định đến thăm những công ty mà chưa nhận được phản hồi.
Lê Hân Đồng cố tình mặc một chiếc váy chuyên nghiệp mà chỉ mặc khi đi làm, trang điểm nhẹ và để tóc ngắn, trông rất tươi tắn và có năng lực.
Lần đầu tiên cô đến một công ty gần nơi cô ở hơn, công ty này mở chưa được bao lâu, quy mô nhỏ nên vội vàng thuê một nhà thiết kế thời trang.
Quản lý nhân sự là một ông già đầu trọc, đeo một cặp kính đọc sách, sau khi Lê Hân Đòng đưa sơ yếu lý lịch,
anh ta liếc mắt nhìn nó, mỉm cười gật đầu.
“Chà, cô Lê, hồ sơ của cô rất xuất sắc.

Công ty chúng tôi hiện đang thiếu những nhân tài như cô.

về cơ bản, chúng tôi có thể chấp nhận mức lương mong đợi của cô.”
Lê Hân Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn, vẫn phải đích thân đến.
“Anh nói như vậy, có nghĩa là tôi đã trúng tuyển rồi” Khi Lê Hân Đồng hỏi điều này, cô đã tự tin rồi.
Quản lý nhân sự không tích cực đáp lại mà nghiêm túc nhìn cô, “Cô Lê, tôi
mạo muội hỏi, cô có kế hoạch kết hôn và sinh con trong những năm gần đây không?”
Lê Hân Đổng không khỏi co giật khóe miệng.


Câu hỏi này rất sắc sảo.

Có vẻ như sự phân biệt đối xử với phụ nữ ở nơi làm việc thực sự diễn ra ở khắp mọi nơi.
Trước ngày hôm qua, cô ấy có thể trả lời rất ngọt ngào, vâng.
Nhưng hôm qua là ngày thấp thỏm nhất trong cuộc đời cô, cô đã đánh mất tình yêu và tình cảm của mình chỉ qua một đêm và trở thành một người vô gia cư.
Lê Hân Đồng lắc đầu chua chát: “Không.

Tôi còn chưa có bạn trai, sao có thể kết hôn sớm như vậy được? Mấy năm nay tôi sẽ tập trung vào sự nghiệp.”
“Thôi, người trẻ tuổi nên tập trung vào sự nghiệp.” Quản lý nhân sự nở một nụ cười nhẹ nhõm, “Cô Lê, chúc mừng cô.”
Giọng nói chưa kịp cất lên, tiếng chuông đã vang lên, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Quản lý nhân sự liếc nhìn điện thoại, “Thực xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước.”
Lê Hân Đồng mỉm cười và gật đầu, nói rằng cô không bận tâm.
“Ngô Tổng, ông có dặn dò gì?” Quản lý nhân sự cung kính nói.
Ngô tổng ở đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, Quản lý nhân sự sắc mặt thay đổi, “Vâng, vâng tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Quản lý nhân sự trả lại lý lịch cho Lê Hân Đồng, “Cô Lê, xin lỗi, chúng tôi không thể nhận cô.”
Lê Hân Đồng kinh ngạc nhìn anh ta: “Tại sao, vừa rồi không phải ngài đối với lí lịch của tôi rất vừa ý sao?
“Cái này.” Quản lí nhân sự khó xử giật giật môi:
“Xin lỗi, cô Lê vị trí này đã chọn được người rồi.”
Lê Hân Đòng cau mày, đây cũng quá trùng hợp đi.
“Có người chọn, vậy tại sao vừa rồi ngài không nói”
vẻ mặt của giám đốc nhân sự càng thêm lúng túng: “Đây đây là quyết định của Ngô tổng, vừa rồi điện thoại là anh ấy gọi tới.”
Cô sững sờ một chút, dường như đã hiểu ra điều gì đó, cười nhạt: “Không sao đâu, tôi công ty khác thử xem.”
Quản lí nhân sự thấy cô thông tình đạt lí như vậy, ngược lại càng thêm ngại ngùng:
“Cô Lê, lí lịch của cô thật sự rất hoàn mỹ.

Thành thật mà nói, ở chỗ chúng tôi cũng là nhân tài rồi.


Tôi đề nghị cô nên đi công ty lớn thử xem”
Từ vẻ mặt thất vọng của anh ta, Lê
Hân Đồng có thể nhìn ra vị quản lí nhân sự này là một người khát khao người tài, nhưng anh ta cũng có sự bất lực của riêng mình.
Lê Hân Đồng mỉm cười một cái: “Cảm ơn anh.

Tạm biệt”
Từ phòng quản lý nhân sự đi ra, Lê Hân Đồng không có lập tức rời đi, mà xoay người đi đến phòng tổng giám đốc.
“Bạc tổng, tôi đã làm theo sự phân phó của anh rồi.

Đúng, không tuyển dụng cô ấy, thẳng thừng từ chối luôn rồi.

vẫn xin Bạc tổng ngài giơ cao đánh khẽ, chừa cho tôi một con đường.”
Giọng người đàn ông mang theo chút van xin: “Ngài nói cái gì? đơn hàng năm trăm vạn? có thật không? Kịp, đương nhiên kịp.

Chính là phải tăng ca, tôi cũng phải cho công nhân làm ra cho ngài.

Cảm ơn Bạc tổng, ngày khác tôi nhất định sẽ đến tận nơi cảm
II
ơn
Lê Hân Đồng đứng ở cửa, hai tay đan chặt vào nhau, trong mắt bùng lên một ngọn lửa tức giận.


Bạc tổng, Haha… Bạc Cảnh Hiên, anh thực sự là phải đuổi tận giết tuyệt mới vừa ý đúng không?
Cô rất muốn xông vào, chỉ tay vào mặt Ngô tổng mắng một trận, nhưng cô vẫn nhịn xuống được.
Hà tất, người ta cũng là bị ép không có cách nào thôi.

Ai cũng biết quyền lực của Bạc gia ở tây thành, đắc tội Bạc gia chính là tự tìm đường chết.
Sau khi bình tĩnh một chút sự phẫn nộ trong lòng, Lê Hân Đòng lặng lẽ rời đi.

Cô không lại đi công ty tiếp theo ứng tuyển, mà bắt taxi đến tổng bộ của tập đoàn Bạc thị.
Để tránh sự kiểm tra của nhân viên bảo vệ ở sảnh, cô quen đường quen nẻo dùng thang máy chuyên dụng của chủ tịch lên tầng.

Cửa văn phòng chủ tịch đóng chặt, Lê Hân Đồng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Văn phòngkhông có ai ở trong, từ trong phòng cách gian có thể nghe
thấy tiếng rên rỉ gầm nhẹ ngặt quãng.

Bình Luận (0)
Comment