Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 122


Khi còn rất nhỏ nó đã không có khái niệm về mẹ, cảm thấy có bố yêu thương là đủ rồi.

Nhưng sau khi vào mẫu giáo, nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ đều có mẹ đến đón mà nó mỗi lần đều là do vệ sĩ hoặc bảo mẫu đến đón, trong lòng rất buồn tủi.
Vì thế nó thường ầm ĩ với Bạc Diễn Thần đòi mẹ.

Bạc Diễn Thần mặt không biểu cảm nói với con trai, không tìm được mẹ.

Mỗi lần nghe lời này nó đều trốn đi và khóc rất lâu.
Vài tháng trước, Bạc Diễn Thần bỗng nhiên nói với nó, nói là sắp tìm được mẹ rồi.
Điều này khiến nó tràn đầy niềm vui trong một thời gian dài.
Không ngờ được thì ra mẹ mà Bạc Diễn Thần nói, không phải mẹ ruột của nó.
Nó mới 5 tuổi nhưng thông minh hơn rất nhiều so với các bạn cùng tuổi.

Chính tai nó nghe được ở nhà trẻ có một bạn nữ tên là Điềm Điềm, bố với mẹ đã ly hôn, bố lại đem một người mẹ mới về.
Mẹ mới đối xử với Điềm Điềm rất tệ thường ngược đãi cậu ấy, cấu nhéo trên người cậu ấy đầy vết xanh và tím.

Thậm chí còn lấy kim khâu đâm cậu ấy.
Điềm Điềm gan nhỏ không dám phản kháng, không ngờ khi cô giáo ở nhà trẻ thay đồ cho các bạn nhỏ phát hiện ra.


Thế là báo cảnh sát.
Vì thế trong tâm trí ức Đồng mẹ mới chính là hóa thân của phù thủy.
Có một mụ phù thủy trong nhà, những ngày tháng tươi đẹp của
nói coi như kết thúc rồi.

Nó có tâm tư gì nhưng lại không muốn bày tỏ ra: “Con nào có không vui” ú’c Đồng cúi đầu nghịch ngón tay.

o
Coco xoa đầu nó: “Mẹ mới của con rất xinh đẹp lại còn lương thiện.

Cô ấy nhất định sẽ yêu thương con.”
“Hử” ức Đồng uể oải đáp lại một tiếng.
Coco không nói gì nữa, ôm ú’c Đồng đi ra ngoài.

Hai vệ sĩ cũng ra ngoài theo.
Mạc Song Song đi sau cùng, cô ấy nhìn theo, nhóc con này hình như không có kỳ vọng được nhìn thấy mẹ mới của mình.
Aiya Hân Đồng đáng thương.


Làm mẹ kế thật khó a.
Mạc Song Song không kiềm nổi lo lắng cho Lê Hân Đồng.
Trong phòng VIP, Lê Hân Đồng cuối cùng cũng hoàn thành một tác phẩm, lập tức cầm lấy chạy đến bên cạnh cửa sổ.
“Bạc tổng, em đã vẽ được rồi.”
Bạc Diễn Thần quay người lại, dí điếu thuốc đang cháy trên đầu ngón tay xuống gạt tàn bên cạnh, nhận lấy bức vẽ, “Làm việc rất nhanh.”
“Mời anh đánh lại giá lần nữa.” Lê Hân Đồng nhìn anh ấy, trong ánh mắt để lộ ra sự tự tin.
“Được.” Bạc Diễn Thần cong môi, cúi đầu bắt đầu đánh giá.
Xem một lúc, anh ấy hỏi: “Em thiết kế chiếc váy này rất đặc biệt, em có thể nói với anh, tại sao em chọn loại vải sợi bông bóng có kết cấu lấp lánh không”
Lê Hân Đồng nhếch lông mày, hình như đối với câu hỏi của Bạc Diễn Thần sớm đã có sự chuẩn bị trước, không cần nghĩ ngợi gì mà trả lời: “Phong cách cung đình phóng đại rất phổ biến hiện nay, nhiều nhà thiết kế chọn tay áo lồng đèn cổ điển hoặc những viên kim sa tinh xảo để gợi lại ký ức tuổi thơ của chúng ta về những câu chuyện cổ tích phương Tây.

Nhưng em nghĩ một chiếc váy bóng chắc chắn sẽ bắt mắt hơn.

Đó là cách trực tiếp nhất để phản ánh độ sáng bóng thông qua chất liệu của vải.Hiệu
quả tổng thế như này sẽ rất lộng lẫy mà không mất đi sự linh hoạt, phô trương mà không mất đi nét nội liễm.”
Khóe miệng của Bạc Diễn Thần dần dần mở rộng, “Tốt lắm.

về sửa lại các chi tiết, sau khi hoàn thiện bản thảo thì bảo bộ phận thiết kế tạo hình nhanh chóng làm ra thành sản phẩm.”
Lê Hân Đồng trợn to mắt, giống như có chút không dám tin nhìn anh ta, “Điều này chứng minh là em đã qua được cửa ải rồi sao.”
Bạc Diễn Thần cười: “Sao lại
không tự tin rồi.

Không lẽ đối định vị của em chỉ là qua ải mà thôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment