Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 174


Bạc Diễn Thần nhìn dáng vẻ phùng má của cỏ ấy thấy vô cùng dễ thương, đưa tay ra xoa đầu cô giống như thú cưng: “Nếu như em ngoan ngoãn anh đương nhiên sẽ thường cho em.”
Lê Hân Đồng khịt mũi khinh bỉ.
Ha một cú vả cho một buổi hẹn hò ngọt ngào.
“À vậy sao phần thưởng là cái
gì?”
Bạc Diễn Thần cười nhẹ một tiếng: “Phần thưởng chính là cái này.”
Lê Hân Đồng vẫn chưa phản ứng lại, môi trên lại chặt chẽ.
Nụ hôn lần này không giống như nụ hôn lúc nãy, anh ấy ngậm lấy đôi môi của cô, dịu dàng mút lấy, giống như thưởng thức một viên kẹo ngọt ngào ngon lành.
Sau giây giây phút đó, nụ hôn trờ nên cuồng nhiệt hơn, chiếc lưỡi khéo léo của người đàn ông cạy hàm răng trắng muốt của người phụ nữa ra, quét qua từng ngóc ngách trong khoang miệng của cô, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Sau nụ hôn quá khích, hai người thở hổn hển buông nhau ra.
Chân Lê Hân Đồng mềm đi một cách vô vọng, yếu ớt ngã vào lòng Bạc Diễn Thần, ngay cả tai cũng đỏ ửng rồi.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở gấp gáp của chính mình.
“Sao thích phần thưởng này không?” giọng nói khàn khàn của Bạc Diễn Thần hỏi.
Cô ấy ngẩng mặt lên, lồng ngực rạo rực vì xấu hổ và tực giận, “Đáng ghét ai thèm phần thưởng của anh.”

Đây cou là phần thưởng sao? Rõ ràng là anh ấy chiếm lợi hơn không phải sao? Coi cô là cô gái vô tri sao?
Bạc Diễn Thần đưa lưỡi ra liếm đôi môi hồng hào của cô, “Không muốn? Anh thấy là em rất tận hưởng nó đó.

Vừa nãy giống như em có hôn lại anh nha.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hân Đồng đỏ rực sắp rỉ máu.

Tức đến nỗi suýt buộc miệng nói ra, mình đúng là rất hưởng thụ.
Kỹ năng hôn của anh ấy vô cùng tuyệt vời.

Mỗi lần cô ấy đều bị
anh ấy hôn đến nỗi thần trí u mê.

Từ từ chối hoàn hoàn ban đầu, đến giả bộ từ chối, đến cuối cùng, bình thường hai người đã hôn nhau đến nỗi quyến luyến không rời.
“Bà xã chê phần thưởng của anh quá nhỏ.

Vậy được.

Anh cho em cái lớn.” Bạc Diễn Thần vừa nói vừa từ từ cởi cúc áo sơ mi của mình.
Một cúc, hai cúc, ba cúc làn da bánh mật lớn trước ngực đã hoàn toàn lộ ra.

Thân hình của anh ấy cân đối, cơ bắp cuồn cuộn, không có một chút mỡ thừa nào
trên cơ thể.

Vóc dáng như một người mẫu nam.
Lê Hân Đồng trợn to mắt, không kìm được mà nuốt nước miếng: “Anh anh cởi đồ làm cái gì?”
“Cho em phần thưởng” Bạc Diễn Thần nói rồi cời hết cúc áo, cởi áo sơ mi rồi ném lên bồn hoa bên cạnh, đưa tay kéo lấy eo của Lê Hân Đồng một tay ôm ngang cô ấy lên.
Còn chưa đợi Lê Hân Đồng phản ứng lại, cả người đã bị đặt lên chiếc ghế dài bên cạnh.


Bạc Diễn Thần không nói một lời, nhanh
chóng ép người xuống, “Chúng ta hình như vẫn chưa thử làm ở vườn hoa.

Nhỉ”
“A đừng” Lê Hân Đồng hét lớn, một giây tiếp theo đã có một bàn tay lớn kịp thời bịt miệng cô lại.
“Đừng la hét, cẩn thận bị người khác nghe thấy” Bạc Diễn Thần quỷ mị nở nụ cười, “Nhưng, nếu như em muốn hét anh cũng không cản.

Anh không phiền khi để ức Đồng được giáo dục về sinh lý trước.”
Lê Hân Đồng chửi thề trong lòng.

Rõ ràng là anh ấy quá đáng lại có
thể lôi ức Đồng ra uy hiếp cô.

ức Đồng đáng thương nhất định không biết được mình có một ông bố vô liên sỉ như vậy.
Mặc dù cô tức trong bụng nhưng cũng không dám hét nữa.

Ngộ nhỡ thật sự đánh thức ức Đồng với dì Kì thế thì gay to.
Bạc Diễn Thần thấy cô ấy không giãy giụa nữa, dũng khí bắt đầu tăng lên, đưa tay bắt đầu xé quần áo trên người cô ấy.
“Anh” Lê Hân Đồng thật muốn cắn chết anh ta, nhưng cơ thể bị anh ta kìm chặt, không còn chút
sức lực nào để phản kháng.

Quần áo mùa hè vốn dĩ mặc đã ít, cô ấy liền bị lột sạch chỉ sót lại mỗi đồ lót.
Mặc dù bây giờ là buổi tối, địa điềm cũng ở nhà mình, nhưng rốt cuộc cũng không phải chỗ kín đáo.
Bắt cô ấy khỏa thân làm ra loại chuyện xấu hổ này, cho dù là tâm lý hay sinh lý đều rất kháng cự.
Nhưng tại lúc này, hậu quả của việc cứng rắn chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.

Không chừng người đàn
ông này.

Nói không chừng vừa tức giận người đàn ông này sẽ quăng thẳng cô xuống hổ bơi, dưới nước làm một trận lớn nữa
“A Thần” Lê Hân Đồng khẽ gọi một tiếng, “Chúng ta về phòng làm đi.

ở đây em không có cách nào tập trung tinh thần được.

Được không?”.

Bình Luận (0)
Comment