Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 178


Huyệt thái dương của Lê Hân Đồng giật thình thịnh hai cái, người đàn ông này lại muốn giở trò gì với cô đây.
Giúp anh ấy mặc quần áo không có gì, thân dưới của anh ấy trần như nhộng, khiến cô ấy không biết bắt đầu từ đâu.
Lê Hân Đồng thở dài bất đắc dĩ, cúi người xoa xoa mái tóc ngắn lộn xộn của anh ấy như đối xử với thú cưng: “A Thần ngoan tự mặc quần áo đi ức Đồng vẫn đang bên ngoài đợi nữa.”
Nói xong câu ấy, cô ấy tự thấy muốn ói.
Không ngờ Bạc Diễn Thần lại rất thoải mái, chỉ chỉ vào môi của mình: “Hôn anh một cái thì anh
dậy.”
Lê Hân Đồng nhìn biểu cảm nũng nịu của anh ấy, tức muốn táng cái dép vào mặt anh ấy.
Nhưng cô ấy biết, nếu như mình không hôn, anh ấy chắc chắn không muốn dậy.
Thế nên Lê Hân Đồng cúi đầu đặt lên môi anh ấy một nụ hôn, vừa muốn đứng dậy lại bị anh ấy nắm lấy gáy và trao một nụ hỏn nóng bỏng kiểu Pháp.
Một sự tơ dính vào khóe môi của anh người.
“Đáng ghét” Lê Hân Đồng đỏ mặt trợn mắt với anh ấy.
Bạc Diễn Thần đột nhiên bật dậy khỏi giường, ném lại một câu:
“Bà xã em thật ngọt ngào”
Hôm naỵ là ngày ức Đồng đi học lại, lần đầu tiên chủ động yêu cầu đi đến trường.
Bởi vì đây là lần đầu tiên bố với mẹ cùng đưa nó đi học, vì thế nó vô cùng vui vẻ.

Sáng sơm đã phấn khích không ngủ được.
Trên đường đi, nó ríu rít kéo Lê Hân Đồng nói chuyện trên trời dưới đất.

Từ chuyện với các bạn cùng lớp, nói mãi đến câu cửa miệng mắng người của ông lão trông cửa.

Bạc Diễn Thần bị nó nói đến đâu cả đầu.

Nhưng Lê Hân Đồng lại cực kì nhẫn nại nghe tiếp.

Còn thường thường đưa ra câu hỏi tương tác với Tiểu ức Đồng.
Tiểu ức Đồng rất hài lòng với cách cư xử người mẹ mới này.
Trái ngược với sự biểu hiện ưu tú của Lê Hân Đồng, biểu hiện của người làm bố như Bạc Diễn Thần rõ ràng là cũng tạm chấp nhận được.
Nhưng sự kỳ vọng của Tiểu ức Đồng với bố không cao.

Bạc Diễn Thần bình thường rất bận rộn, căn bản là không có thời gian rảnh đón nó tan học về.

Ngoài việc đưa nó đến trường mẫu giáo vào ngày đầu tiên ra, các ngày còn lại đều do anh em tiểu Lâm với đại Lâm phục trách.
Tình huống giống như hôm nay theo Tiểu ức Đồng thấy, đúng là
mặt trời mặt đằng Tây.

Đương nhiên nhóc con biết rất rõ, có là vì được thơm lây từ Lê Hân Đồng mới có thể hưởng bố tổng tài bá đạo tự đưa đón.
Cừa lớn trường mẫu giáo, đậu đầy xe đưa con đến trường.
Trong đó không thiếu gì xe sang trọng.
ức Đồng đi học là một trường mẫu giáo tư thục đắt đỏ, bởi vì số học sinh đăng ký hàng năm có hạn, có thể vào trường học không chỉ cần tiền mà còn cần các mối quan hệ.

Nhưng những điều này đối với Bạc Diễn Thần
không thành vấn đề.
Bạc Diễn Thần từ nhỏ đã dạy dỗ ức Đồng vô cùng nghiêm khắc, sẽ không bời vì điều kiện kinh tế của gia đình tốt mà nuông chiều con cái.
Rất nhiều gia đình đưa con đi học đều muốn tự xuống xe đưa con vào tận cửa lớp, sau đó dặn dò rất nhiều thứ mới yên tâm rời đi.
Nhưng Bạc Diễn Thần lại yêu cầu Tiểu ức Đồng tự xuống xe khi anh ờ trường mẫu giáo, sau đó đeo balo một mình vào trường mẫu giáo.
Cho dù là do vệ sĩ đưa đón anh cũng yêu cầu vệ sĩ như vậy.
Đương nhiên vi sự an toàn, vệ sĩ thường sẽ núp một chỗ kín, cho đến khi nhìn thấy Tiểu ức Đồng an toàn vào đến cửa trường mẫu giáo mới rời đi.
Đây là để bồi dưỡng cho khả năng tự lập của con.

Từ nhỏ đã cho nó biết đi học là việc của bản thân.
Sau khi xe dừng lại.

Tiểu ức Đồng lại có thái độ khác thường, kì kèo không muốn xuống xe.
“Mau xuống xe, sắp trễ rồi.” Bạc Diễn Thần thúc dục nói.
Tiểu ức Đồng nhìn Bạc Diễn Thần một cái rồi lập tức kéo lấy tay của Lê Hân Đồng van nài nói: “Mẹ.


Mẹ có thể cùng con đến cổng trường rồi nhìn con vào được không?”
Tiểu ức Đồng chưa yêu cầu như vậy bao giờ, Bạc Diễn Thần không vui cau mày, “Không được tự mình đi vào đi, lúc con ba tuổi không cần người đi cùng, sao bây giờ lại cần người đưa.”
Tiểu ức Đồng mấp máy miệng
muốn nói gì đó lại nhịn xuống.

Nó buông tay của Lê Hân Đồng ra, thất vọng gục đầu xuống.
Lê Hân Đồng nhìn dáng vẻ ủ rũ của nó có chút không nhẫn tâm, xoa chiếc đầu nhỏ của nó nói: “ức Đồng, có thể nói với mẹ tại sao con muốn mẹ đưa con vào không?”
Tiểu ức Đồng ngầng đầu lên nhìn Lê Hân Đồng, giọng nói tội nghiệp: “Các bạn trong trường mẫu giáo nói con là đứa trẻ không có mẹ, thường chê cười con.

Vì thế con muốn bảo mẹ đưa con vào, để họ nhìn thấy.”
Lê Hân Đồng đau lòng, đứa trẻ nhỏ như thế đã chịu những chỉ trích này.

Có thể tưỏng tượng đứa nhỏ lúc đó đâu lòng biết bao nhiêu.

Thì ra đứa bé không phải yếu đuối mà là muốn lấy sự thật là kiểu phản kích tốt nhất cho những người chế nhạo nó.”
Sắc mặt của Bạc Diễn Thần u ám, con trai bị người ta bắt nạt ờ trường mẫu giáo, anh ta lại một chút cũng không biết.

Khi mỗi lần hỏi con trai đều nói ỏ’ trường mẫu giáo rất vui, cô giáo và các bạn rất tốt.

Thế nên anh ấy mới yên tâm như vậy.
Con trai hiểu chuyện trưởng thành quá tuổi khiến anh ấy đau lòng.
Mấy năm này, anh bận rộn công việc với tìm người yêu, lơ là quan tâm với chăm sóc con trai.

Luôn nghĩ nó là một nam tử hán, nên học được độc lập với kiên cường càng sớm càng tốt mà lại quên đi nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi.

Với tư cách làm cha, anh ấy dường như thật sự không đủ tiêu chuẩn.
Lê Hân Đồng mở cửa rồi xuống
xe, quay người đưa tay cho ức Đồng: “ức Đồng, nào, chúng ta xuống xe.”
Tiểu ức Đồng chìa tay ra, trong ánh mắt tràn ngập sự mong đợi nhưng vẫn mang theo một chút không tin.

Mẹ đây là có ý đưa nó vào trường sao?
Lê Hân Đồng cười dịu dàng: “Mẹ muốn vào xem lớp của con, nhân tiện gặp cô giáo của con.”
Ánh mắt Tiểu ức Đồng sáng như sao trên trời.

Mẹ không chỉ đồng ý đưa nỏ vào cổng trường mà còn muốn đến lớp của nó, đó
không phải là các bạn nhỏ trong cả lớp biết nó có một người mẹ đẹp như tiên nữ sao?
Trời ơi làm sao có chuyện tốt như thế được.
Phải biết Lê Hân Đồng cho dù không trang điểm cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua mẹ của bất cứ bạn nhỏ nào, ngay cả là cô giáo xinh đẹp,
Tiểu ức Đồng ngược lại không có ý khoe khoang, mà là cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể ở trước mặt các bạn trong cả lớp mở mày mở mặt.

Lớp trưởng này
cũng không cần uất ức thế nữa.
“Mẹ, mẹ thật sự muốn vào sao?” Niềm hạnh phúc đến quá đột ngột, Tiểu ức Đồng vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Lê Hân Đồng mỉm cười: “Có thể không nhỉ?”.

Bình Luận (0)
Comment