Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 3


Lê Hân Đồng đột nhiên mở mắt, hình ảnh trước mặt làm cô ngạc nhiên.
Bạc Cảnh Hiên nằm bò trên giường, Lê Tiêu Tiêu núp sau hắn, dùng lực đẩy hắn ra, nhưng hắn gần như đã chết, nằm bất động, “Ahh Cảnh Hiên, anh sao vậy, anh dậy đi, tỉnh lại đi.”
“Gọi gì mà gọi hắn ta chỉ bất tỉnh, không chết được” giọng một người đàn ông lạnh lùng từ trên đầu truyền ra.
“Ahh” Lê Tiêu Tiêu lại hét lên,” Anh là ai mà lại tùy tiện đánh người? ”
Lê Hân Đồng chỉ nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đứng bên giường với cây gậy bóng chày trên tay, rõ ràng là anh ta đã làm cho Bạc Cảnh Hiên choáng váng.
Người đàn ông kia nhanh chóng kéo chăn trên giường quấn lấy người của Lê Hân Đồng, trong giây tiếp theo anh ta ôm cả người cô bước ra ngoài.
Vừa thoát khỏi bàn tay của quỷ, cô lập tức rơi vào tay của một người đàn ông lạ mặt khác.

Mặc dù trước mắt anh ta được coi như là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng một người phụ nữ như cô sao có thể tùy tiện để người đàn ông lạ mặt ôm đi.
Lê Hân Đồng sửng sốt, liều mạng đạp hai cái chân nhỏ trắng nõn của cô, “Vị này, hãy thả tôi xuống, tôi có thể tự đi được.”
Người đàn ông kia cũng làm lơ, một mạch ôm cô xuống thang máy, bước ra khỏi cửa, một chiếc Rolls Royce màu đen đang đậu ở đó, cửa sau đang mở sẵn.
Lê Hân Đồng và cả chiếc chăn cuốn trên người cô đều bị nhét vào trong xe, cửa xe đóng sầm lại sau lưng cô.Cô lập tức vươn tay kéo cửa xe, mới phát hiện cửa xe đã bị khóa.
Lê Hân Đồng hoảng sợ, đập mạnh vào cửa kính xe, nhìn theo người vừa ôm cô và hét lên “ Này, anh đi đâu vậy, mau thả tôi ra.”
“Yên lặng” đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Lê Hân Đồng đột nhiên quay lại, phát hiện có một người đàn ông đang ngồi trong xe, cô sợ tới mức lùi lại phía sau bịch một tiếng lưng đập thẳng vào cửa kính xe.
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, khóe miệng cong lên.
Anh ta trông như khoảng 30 tuổi, toàn thân toát lên vẻ lịch lãm trong bộ vest may thủ công tinh tế, những đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng sắc sảo, đôi mắt màu nâu sẫm càng tôn lên vẻ nghiêm nghị.
Đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó nhưng cô không thể nhớ ra.
Trời sinh quý giá, ánh mắt thâm thúy, chỉ cần liếc mắt một cái là khiến người khác chết chìm trong đó.

Lê Hân Đồng bị ánh mắt đó làm cho toàn thân bất động, trong tiềm thức siết chặt chăn bông trên người, cảnh giác nhìn đối phương, “ Anh là ai, rốt cuộc muốn làm gì?”
Người đàn ông khẽ cau mày, hiển nhiên không hài lòng với giọng điệu hỏi han và thái độ phòng thủ của cô: “Đây là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng sao?”
Nghe đến bốn chữ “ân nhân cứu mạng” Lê Hân Đồng mới bất giác phản ứng lại.

Người đàn ông vừa giải cứu cô có lẽ là cấp dưới của anh ta.
Nói như vậy, thì thực tế, người đàn ông thực sự cứu cô là người đàn ông trước mặt cô.
Không biết là do khí chất của người đàn ông quá lớn, hay là do cô ngồi tù lâu ngày nên có phần sợ người lạ.
Dù đã cứu cô nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ anh.
Không gian trong xe rất rộng rãi nhưng cô cảm thấy không sao kìm nén được.
Sau khi cố gắng xoa dịu tâm trạng lo lắng hết mức có thể, cô nói một cách chân thành: “ Cảm ơn anh đã cứu tôi, xin hỏi tôi phải xưng hô với anh như nào?”
Đôi mày cau có của người đàn ông từ từ dãn ra, những ngón tay mảnh khảnh của anh ta lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp và đưa cho cô.
Danh tiếp được làm một cách tinh tế “ Chủ tịch tập đoàn RED, Bạc Diễn Thần.”
Tập đoàn RED là một công ty lớn ở thị trường nước ngoài và chỉ mới bắt đầu mở rộng hoạt động kinh doanh trong nước trong sáu tháng qua.

Vì vậy, Lê Hân Đồng không biết nhiều về công ty này.

Nhưng cái tên Bạc Diễn Thần, dường như cô đã nghe thấy ở đâu đó.
Người họ Bạc vốn không nhiều, Bạc Cảnh Hiên họ Bạc, tại sao anh ấy cũng họ Bạc?
Lê Hân Đồng tự nhiên liên kết hai người họ với nhau, nhìn kỹ hơn, lông mày của Bạc Diễn Thần và Bạc Cảnh Hiên thực sự có phần giống nhau, nhưng Bạc Diễn Thần trông cao hơn, trưởng thành, ổn định hơn, và phong độ hơn.
“Anh biết Bạc Cảnh Hiên” Lê Hân Đồng lại hỏi.

Bạc Diễn Thần gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ừm, tôi là chú của hắn.”
“Chú” Lê Hân Đồng trợn tròn mắt.
Bạc Cảnh Hiêntừng nói với cô rằng hắn ta có một người chú trạc tuổi mình.
Đó là chuyện hoang đường mà Bạc lão gia đã làm cách đây ba mươi năm.
Ông chú chưa từng gặp mặt này chỉ hơn BạcCảnh Hiên vài tuổi, được Bạc lão gia nuôi dưỡng ở nước ngoài.
Người ta nói rằng anh ta đã rất thông minh và có năng lực từ khi còn là một đứa trẻ, và không còn cần sự hỗ trợ của gia đình vào năm mười sáu tuổi.

Sau đó, anh thành lập công ty của riêng mình và nó trở nên nổi tiếng.

Nhưng anh ta cũng rất ngỗ nghịch, luôn ở nước ngoài không chịu về nhà họ Bạc để nhận ra tổ tiên.
Bạc lão gia không ít lần tức giận về chuyện của anh ta.

Anh ta là điều cấm kỵ của nhà họ Bạc, ngoại trừ lão gia, không ai dám nhắc tới.
Người trước mặt chính là ông chú bí ẩn của Bạc Cảnh Hiên trong lời đồn, chẳng trách hai người trông có chút giống nhau.

Nhưng không phải anh ta đang ở nước ngoài và không chịu về sao? Sao lại đột ngột xuất hiện ở đây? Anh ta không phải là chú của Bạc Cảnh Hiên sao? Sao lại vì cứu một người xa lạ mà đả thương cháu của mình?
Một loạt câu hỏi cứ lởn vởn trong đầuLê Hân Đồng, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu.
Cộc cộc cộc, có vài tiếng gõ, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

“Bạc thiếu, đồ đã được mang đến” một chiếc điện thoại di động màu đỏ được đưa vào từ cửa sổ xe.
“Đây không phải là” Lê Hân Đồng nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là điện thoại của Lê Tiêu Tiêu.
Bạc Diễn Thần bật điện thoại, tìm một đoạn video và xem nó.
“Ahh đừng mà, cứu mạng” một tiếng kêu cứu nhục nhã vang lên trong điện thoại.
Lê Hân Đồng chỉ cảm thấy lửa giận toàn thân lại bắt đầu sôi trào, cô vươn tay giật lấy điện thoại trong tay người đàn ông theo bản năng, “Không được xem, xóa nhanh đi.”
Bạc Diễn Thần dễ dàng né được cô, nở nụ cười chế nhạo: “Hắn ta là một tên cực kỳ cặn bã, sao lúc đầu cô có thể nhắm trúng hắn cơ chứ?”
Vẻ mặt của Lê Hân Đồng đanh lại “ Bạc tiên sinh, chuyện này hình như không liên quan gì đến anh, mau xóa video đi.”
Cô không biết Bạc Diễn Thầnmuốn làm gì với video này, nhưng cô biết một điều, một video như vậy hẳn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn và phải bị phá hủy ngay lập tức.
Hơn nữa, để một người đàn ông lạ nhìn thấy bộ dạng bị sỉ nhục của côđó là một sự báng bổ khác đối với cô.
“Xin anh hãy đưa điện thoại cho tôi, đừng xem nữa.” Giọng nói của Lê Hân Đồng như đang khóc.
Bạc Diễn Thầnnhìn vào người phụ nữ sắp ngã quỵ, xóa video mà không cần suy nghĩ, sau đó mở cửa kính ô tô thẳng tay ném điện thoại ra ngoài.
Âm thanh giòn tan của màn hình nứt vỡ khiến trái tim Lê Hân Đồng run lên, cô ngước mắt lên nhìn anh một cách kỳ lạ.
“Muốn báo thù?” Bạc Diễn Thần đột nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment