Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 31

Các nàng ôm lấy nhau.

Khương Chi Chu ôm chặt Giang Thanh Mộng, vỗ nhẹ vào lưng cô như muốn trấn an.

Người trong lòng nàng khóc đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lại không phát ra bất kì tiếng động nào. Khương Chi Chu nhớ đến lúc còn nhỏ, cô cũng khóc giống như vậy. khi đó, nàng đã dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Mưa như trút nước, những giọt nước mưa lạnh như băng trượt từ mặt xuống cổ, thấm vào quần áo.

Khương Chi Chu đã sớm ướt sũng, môi tím tái vì lạnh. Giang Thanh Mộng mặc một chiếc áo khoác với chất liệu chống nước nên nước mưa thấm vào áo khoác không quá nhiều, nhưng nếu trời tiếp tục mưa thì sớm muộn gì cũng sẽ ướt.

Khương Chi Chu buông tay ra, túm lấy Giang Thanh Mộng, nhét cô vào ghế sau. Sau đó, nàng lấy chiếc khăn khô và chiếc chăn mỏng từ cốp xe ra, muốn lau tóc giúp cô, nhưng lại bị cô tránh đi. Cô giành lấy khăn, tự lau mặt mình, sau đó chỉ vào tấm chăn mỏng, nói:" Em cũng lau một chút đi." Cô điều chỉnh độ ấm trong xe lên mức cao nhất, nói: "Trong xe còn một chiếc áo khoác mới, em thay đi".

Khương Chi Chu lau nước mưa trên mặt, nói với cô: "Chị nhắm mắt lại đi."

Giang Thanh Mộng lấy một chiếc khăn quàng cổ từ ghế trước, bịt mắt mình lại.

Khương Chi Chu hít một hơi thật sâu, cởϊ qυầи áo trên người, dùng chăn mỏng lau khô người, rồi mặc áo khoác của Giang Thanh Mộng vào.

"Thay xong rồi."

Giang Thanh Mộng cởi khăn quàng cổ, mở mắt ra, liền thấy Khương Chi Chu lấy bộ dụng cụ y tế từ cốp xe ra, hỏi:" Làm sao vậy? Em ngã à? Có đau không?"

Khương Chi Chu lắc đầu: "Nước mưa rất bẩn, vết thương trên thái dương chị nên được sát khuẩn để tránh bị nhiễm trùng."

Giang Thanh Mộng nói: "Tôi không yếu ớt đến như vậy."

Khương Chi Chu không đáp lại, nàng mở hộp ra, dùng tăm bông tẩm cồn chạm vào vết thương trên thái dương của cô.

Người này, là người mà nàng đặt sâu tận trong đáy lòng, không thể sơ suất được.

Giang Thanh Mộng nhận thấy ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa sự dịu dàng không thể che giấu được của nàng. Cô im lặng, cho phép nàng rửa sạch vết thương giúp mình.

Có ba thứ trên đời không thể che giấu được: nghèo, ho khan và tình cảm.

Nếu bạn thực sự yêu một ai đó, bạn không thể che giấu được.

Sau khi xử lý vết thương xong, hai người ngồi ở băng ghế sau để lau tóc.

Một lúc lâu sau, Giang Thanh Mộng phá vỡ sự im lặng: "Tại sao em lại thích chị?"

Nhiều cô gái thích câu hỏi này, Khương Chi Chu biết rằng câu trả lời chuẩn nên là:" Bởi vì chị rất đặc biệt." Những cô gái tuổi mười mấy, hai mươi luôn mong rằng mình là sự tồn tại đặc biệt trong đối phương.

Nhưng Khương Chi Chu không trả lời, mà chỉ phản bác lại cô: "Vậy thì tại sao chị lại không thích tôi?"

Giang Thanh Mộng lạnh lùng nói: "Tại sao chị phải thích em?"

Đau quá, cũng may Khương Chi Chu đủ lạc quan và tự tin để không bị tổn thương quá sâu vì chuyện này. Nàng cúi đầu im lặng một lúc rồi ngẩng đầu mỉm cười:" Chị đừng nói một đằng, nghĩ một nẻo nữa. Rõ ràng là chị có một chút thích tôi, này, thích thì cứ thoải mái nói ra đi, đừng để tôi đoán già đoán non nữa."

Giang Thanh Mộng quay đầu đi: "Em thật không biết xấu hổ." Cô ngồi trở lại ghế lái, khởi động xe, chuẩn bị trở về khách sạn.

Bị mắng là không biết xấu hổ, nhưng Khương Chi Chu chỉ cúi đầu cười.

Xem ra, cô cũng không phủ nhận, ít nhiều gì cũng có một chút thích.

Người này vẫn như trước, vẫn giống thuở còn nhỏ. Nàng nhớ lúc đó nàng đã giúp cô thêu chữ ký lên con gấu, rõ ràng trong lòng cô rất thích nhưng ngoài miệng lại nói:" Xấu quá."

Thật sự rất đáng yêu.

Ánh đèn đêm xẹt qua cửa sổ, Khương Chi Chu ngồi ở ghế sau nhìn sương mù trên cửa sổ xe, dùng tâm địa thiếu nữ vươn ngón tay vẽ một trái tim tình yêu trên cửa sổ xe, vừa vẽ vừa kêu một tiếng:" Thanh Mộng."

Giang Thanh Mộng phớt lờ nàng.

Khương Chi Chu lại gọi cả họ lẫn tên cô:" Giang Thanh Mộng."

Giang Thanh Mộng tức giận nói: "Cái gì?"

Khương Chi Chu nhẹ giọng hỏi: "Tại sao chị lại khó chịu vậy?"

"Ai cần em lo!" Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại hằn học.

Vừa dịu dàng, vừa tàn nhẫn, thật sự rất mâu thuẫn.

Khương Chi Chu lại bị chọc cười lần nữa.

Nàng thật sự thích Giang Thanh Mộng như thế này, cô đã xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng, nhã nhặn, thay vào đó là sự chân thật, sống động, dám nói ra xúc cảm thật sự của trái tim mình.

Đây mới thật sự là bộ dáng một cô gái tuổi đôi mươi nên có, cứng đầu một chút, vị kỷ một chút, vụng dại một chút, không cần quá hiểu chuyện. Một cô gái quá hiểu chuyện và biết suy xét ở độ tuổi này chắc hẳn đã phải trải qua nhiều lần lạnh nhạt mới có thể trở nên nhạy cảm như vậy.

Không còn trò chuyện, trong xe quá yên tĩnh, Khương Chi Chu không khỏi nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát

"Tới gần chị, giữ chặt lấy chị.

Em không dám tin đây chỉ là may mắn bất ngờ.

Khi hôn chị, em có tâm trạng rất đặc biệt

‌Nguyện cầu có thể ở bên chị, cùng chị.

Nhưng em có rất nhiều cố kỵ.

Tuy là vậy nhưng em sẽ không bao giờ từ bỏ.

Thật ra em không phải là người tự ti.

Em thực sự quan tâm đến chị.

Niềm vui mà chị đã trao cho em.

Em sẽ cẩn thận cất giữ chúng......."

Tại sao nàng lại thích cô?

Bởi vì đó là cô, bất kể cô dịu dàng, cô khó chịu, cô mâu thuẫn, cô xấu tính, nhưng chỉ cần tất cả những thứ đó đều là cô, nàng sẽ nguyện ý ghì chặt vào lòng, nàng muốn dùng cả hai tay để trao tất cả sự dịu dàng của mình cho cô.

Cuối cùng, cả hai trở về khách sạn. Trước khi xuống xe, Khương Chi Chu nói với cô:" Thanh Mộng, chị có thể đừng xem tôi thành người khác có được không? Như tôi đã từng nói, ngày hôm qua dù xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như chết đi, thì ngày hôm nay vẫn phải tiếp tục, tỷ dụ như tái sinh. Tôi của hiện tại, cũng chỉ là tôi, người đang sống sờ sờ trước mặt chị."

Giang Thanh Mộng không nhìn nàng, cũng không trả lời nàng.

Khương Chi Chu cười với cô, "Giang Thanh Mộng, chị có thể thử nhận thức tôi một lần nữa."

Nói xong, nàng liền xuống xe.

Nàng là Khương Chi Chu, nhưng sẽ không bao giờ có thể trở thành Khương Chi Chu 19 tuổi. Ở tuổi này, nàng sẽ không bao giờ có thể đóng vai Lục Sương trong "Kinh trập" lần nào nữa.

Đêm đó, người giải săm đã nói với nàng:" Cô Khương là người tài hoa, thông minh, làm được những việc phi thường nhưng phải trải qua gian khổ. Khi gặp quý nhân phù trợ, danh lợi ắt sẽ thành, nhưng kết cục lại không như ý nguyện."

"Cô không cần biết tôi là ai, cũng không cần hỏi vì sao tôi lại biết được thân phận thật của cô, cô chỉ cần biết tôi có thể cứu cô là được."

"Đạo trời, được thì phải mất. Bí mật của trời không thể được tiết lộ, nếu không, sẽ gây hại cho bản thân và người khác, hiếm có kết cục tốt đẹp".

"Cô có thể không tin những lời này của tôi, nhưng chúng ta có duyên, tương lai sẽ gặp lại."

Cô ấy muốn nàng che giấu tất cả những gì thuộc về Khương Chi Chu, đừng bao giờ nhắc đến thân phận kia nữa.

Không nói thì sẽ không nói. Nàng sẽ không sống trong cái bóng của quá khứ, nàng cũng không muốn trở thành thế thân của mình vào năm 19 tuổi, nàng chỉ muốn tiến về phía trước.

Ngày hôm sau, Tiểu Ngải không mời nàng đến xe của Giang Thanh Mộng như thường lệ.

Khương Chi Chu không quan tâm, nàng thoải mái bắt xe buýt cùng đoàn đến phim trường để quay phim.

Tôn Lật nghĩ các nàng lại cãi nhau, nhịn không được liền tiến lên nhiều chuyện. Hiếm khi thấy Khương Chi Chu chịu nói với cô ta:" Tôi chưa bao giờ có mối quan hệ đặc thù gì với chị ấy cả, vài ngày trước chúng tôi chỉ cùng nhau đọc kịch bản thôi."

Tôn Lật ồ ồ rồi gật đầu, không xem lời nói của nàng là sự thật, nhỏ giọng thì thầm:" Cô là P hay T?"

"Cái gì?"

"Ôi cái này mà cô cũng không hiểu à, tôi muốn hỏi cô nằm trên hay nằm dưới?"

Khương Chi Chu không có kinh nghiệm thực chiến, nhất thời không thể trả lời câu hỏi này.

Tôn Lật thấy nàng xấu hổ, vỗ đùi:" Chị em à, tôi hiểu rồi, không sao cả. Nằm dưới cũng không có gì phải xấu hổ đâu."

Khương Chi Chu không nói gì, vị tiền bối này suy nghĩ thái quá rồi.

Ban ngày, nàng và Giang Thanh Mộng không có cảnh diễn chung, cả hai gần như không hề giao thoa.

Ban đêm, Giang Thanh Mộng trở về khách sạn, Tiểu Ngải liền báo cáo với cô về chuyến thăm của Tôn Lật vào ban ngày:

"Tôn Lật nói cô Thẩm ở trên phim trường cả ngày, không ra ngoài với ai, cũng không giao tiếp với người khác. Phần lớn thời gian cô ấy chỉ ngồi một mình trong góc đọc kịch bản, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ sờ sờ cổ tay. Đúng rồi, cô ta cũng nói cô Thẩm xấu hổ thừa nhận mình nằm dưới, muốn xác nhận với chị đây có phải là sự thật hay không."

Giang Thanh Mộng nghe xong, cau mày nói: "Sau này em không cần sắp xếp người theo dõi em ấy nữa, em cũng không cần báo cáo bất kỳ chuyện gì liên quan tới em ấy với tôi."

Tiểu Ngải gật đầu đáp 'vâng', lặng lẽ đánh giá lão bản của mình, thấy quầng thâm dưới mắt cô càng ngày càng nặng, trong lòng không khỏi xót xa:" Tối hôm qua lại mất ngủ ạ?"

Giang Thanh Mộng gật gật đầu.

Tiểu Ngải lo lắng nói: "Lão bản, chị đừng tăng liều lượng thuốc ngủ khi chưa được phép, nhất định phải thảo luận với bác sĩ."

Lần trước, lão bản của cô ấy đã uống thuốc quá liều ở nhà và được đưa thẳng đến bệnh viện.

"Tôi biết, không cần lo lắng."

Cô sẽ không tìm đến cái chết, có một số người nhất định phải chết trước cô.

Sự tiếp xúc với Giang Thanh Mộng ngày càng ít. Cuối cùng Khương Chi Chu cũng nếm trải mùi vị ngày nhớ đêm mong.

Giờ làm việc ban ngày đã trở thành thời khắc mong đợi nhất mỗi ngày. Ban ngày, nàng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Giang Thanh Mộng, ánh mắt cả hai cũng có thể giao nhau.

Vào ban đêm, nàng không thấy được cô. Mỗi khi rảnh rỗi, nàng luôn nghĩ đến cô, tự hỏi hiện tại cô đang làm gì, có cảm thấy hạnh phúc không.

Khi nhận ra suy nghĩ của mình bị Giang Thanh Mộng chiếm trọn, Khương Chi Chu cố gắng chuyển hướng chú ý, đi đến phòng tập thể dục của khách sạn, bơi lội trong bể bơi, hoặc xem phim điện ảnh để viết ghi chú, hoặc chọn một kịch bản do người đại diện Triệu Viên gửi đến, tóm lại là muốn để cho bản thân mình bận rộn.

Nếu bận, nàng sẽ không có những suy nghĩ vụn vặt nữa.

Đương nhiên, khi ra ngoài, nàng luôn mong chờ một lần tình cờ gặp gỡ, dù sao cả hai cũng ở cùng một chỗ.

Hóa ra không như ý nguyện, chưa gặp được nhau dù chỉ một lần. Ban đêm, nàng có thể gặp được cô trong giấc mộng, thật đúng với khái niệm ngày nghĩ đêm mơ.

‌Nàng trải qua sự chịu đựng như thế trong một tuần.

Vào một buổi tối nào đó một tuần sau, đoàn làm phim Cửu khúc một lần nữa đứng thứ hai trong hot search.

Mục đầu tiên là "Lâm Mặc bạo hành gái làng chơi."

Loại scandal gì vừa nhìn là hiểu ngay.

Hai năm trước, Lâm Mặc cũng từng nổi tiếng một thời, nếu những tư liệu này được tung ra lúc đó, e rằng sẽ có rất nhiều fans não tàn tẩy trắng——

"Bạo hành là chuyện một cây làm chẳng nên non, chắc chắn là người phụ nữ kia có lỗi với anh tôi, anh tôi không thể chịu đựng được nữa nên mới xuống tay với cô ta!"

"Người phụ nữ đó đã lừa tình lừa tiền anh tôi! Nên đánh!"

"Bạo hành? Anh ấy vừa mắc phải một sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới này đều có thể dễ dàng mắc phải!"

"Xem ra là người tình ta nguyện, đó cũng chỉ là nhu cầu bình thường của người trưởng thành! Có gì phải chỉ trích?"

Hiện tại, hai năm sau, Lâm Mặc lao dốc không phanh, một nhúm fans tẩy trắng đã sớm bị Giang Thanh Mộng mời công ty thủy quân đàn áp, dư luận nghiêng về một bên, cư dân mạng sôi nổi chửi rủa tống cổ sao nam bạo hành ra khỏi giới giải trí.

Đoàn làm phim 《Cửu khúc》đã đưa ra thông báo khẳng định họ sẽ không hợp tác với nghệ sĩ có vết nhơ, chấm dứt hợp đồng với Lâm Mặc và yêu cầu Lâm Mặc bồi thường thiệt hại do chấm dứt hợp đồng. Cư dân mạng đang nổi giận, họ yêu cầu cơ quan có thẩm quyền phong sát nghệ sĩ này.

Dư luận gϊếŧ người, không ai hiểu rõ mùi vị của bạo lực mạng hơn Khương Chi Chu.

Mai Huỳnh thấy Khương Chi Chu ngơ ngác nhìn điện thoại, hỏi: "Chị Tinh Hà, chị nghĩ đến chuyện gì mà xuất thần như vậy thế?"

Đêm nay, Khương Chi Chu và Giang Thanh Mộng có cảnh quay dài, các diễn viên khác đều kết thúc quay chụp và đã trở về. Phòng thay đồ chỉ còn lại vài người, Mai Huỳnh chạy đến tìm Khương Chi Chu trò chuyện.

Khương Chi Chu cất điện thoại di động, nói: "Không có gì, tôi chỉ nghĩ đến một câu —— Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn."

Mai Huỳnh nghiêng đầu: "Ý chị là gì?"

"Nếu đã từng là chiến binh diệt rồng, thì cũng sẽ có thể trở thành ác long. Kẻ ngược đãi ngày hôm qua có thể trở thành nạn nhân của ngày hôm nay; Nạn nhân của ngày hôm qua có thể trở thành thủ phạm của ngày hôm nay."

Mai Huỳnh chút hiểu chút không gật đầu:" Mặc dù em không hiểu, nhưng em nghĩ chị hiểu biết rất nhiều."

Khương Chi Chu khẽ cười, nói:" Tôi chỉ bắt chước lời nói của người khác thôi."

"Vậy cũng rất tuyệt."

Cô gái nhỏ này vừa mới vào nghề, trong sáng, sạch sẽ đến đáng yêu. Khương Chi Chu sẵn sàng trò chuyện với cô ấy, cũng sẵn lòng nói cho cô ấy nghe một vài đạo lý trong ngành. Thật lâu sau, cô gái nhỏ này luôn nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ.

Giang Thanh Mộng dựa vào cửa phòng thay đồ, khoanh tay, lạnh lùng nhìn hai người.

Mai Huỳnh nhìn thấy cô, nhiệt tình chào hỏi.

Khi Khương Chi Chu nhìn thấy cô, nàng tinh ý nhận ra sắc mặt cô có gì đó không ổn, liền đoán cô đã nghe hết mọi chuyện, có lẽ cô đã hiểu lầm điều gì đó.

Không muốn bị hiểu lầm, Khương Chi Chu nhanh chóng giải thích: "Những lời này ám chỉ một số cư dân mạng".

Không phải cô.

Giang Thanh Mộng không hề nhìn nàng, nói với Mai Huỳnh:" Tiểu Mai, em giúp tôi trang điểm đi."

Nhận thấy vẻ mặt Khương Chi Chu trở nên căng thẳng, Giang Thanh Mộng rũ mi mắt, câu khóe môi, trào phúng:" Em đừng lo, chị sẽ không làm hại em gái yêu dấu của em. "

Nói xong liền xoay người bước vào trong.

Khương Chi Chu: "..."

Nàng hoàn toàn không có ý đó, nàng lo lắng vì sợ cô hiểu lầm.

Mai Huỳnh vỗ vai cô ấy: "Chị ơi, gần đây hai người cãi nhau à? Ngoại trừ lúc đóng phim, hai người không nói chuyện với nhau rất lâu rồi."

Khương Chi Chu sờ sờ mũi: "Cứ cho là như vậy đi, em mau vào trong đi, lòng dạ chị ấy hẹp hòi, chút nữa sẽ tức giận đấy."

"Sẽ không đâu, chị Thanh Mộng không bao giờ tức giận, chị ấy đối xử với em rất tốt." Mai Huỳnh cười hi hi, nói: "Nhưng em thực sự không thể để chị ấy chờ quá lâu, em đi trước nhé."

Quay cảnh lớn thâu đêm suốt sáng là chuyện bình thường, Khương Chi Chu làm tốt việc chuẩn bị thức khuya, nàng pha một tách cà phê, ngồi trên phim trường xem Giang Thanh Mộng quay phim.

Diễn viên và ê-kíp không có cảnh quay đêm đều về sớm, người trong đoàn làm phim giảm đi một nửa.

"Cắt, qua!"

Cảnh tiếp theo là cảnh diễn chung của Giang Thanh Mộng và Khương Chi Chu, đạo diễn Phong gọi hai nàng đến chỗ diễn.

Trong lúc chỉ đạo, một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ đen bất ngờ lao ra, giơ dao găm trong tay ra hướng về phía Giang Thanh Mộng, vừa cuồng loạn vừa gầm rú:" Con tiện nhân lòng dạ độc ác! Mày muốn hủy hoại tao! Tao sẽ kéo mày chết cùng!"

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment