Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 59

Mới vừa đoàn tụ hai ngày, trong nháy mắt liền xa nhau hai ba tuần.

Những người đang yêu luôn muốn gắn bó bên nhau mọi lúc, lâu ngày không gặp lại thấy nhớ nhau. Huống chi, họ sắp phải xa nhau hơn nửa tháng.

Giang Thanh Mộng mang cảm xúc thật viết rõ trên mặt mình. Thời khắc chia ly càng gần, cô càng kiệm lời hơn, sự không vui của cô có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.

Mặc dù Khương Chi Chu cũng không nỡ nhưng nàng đã quá quen với việc chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều của nghệ sĩ. Khi càng lớn tuổi, nàng càng quen với việc âm thầm giải quyết các cảm xúc tiêu cực, không thể hiện buồn vui ra ngoài.

Khi còn trẻ, nàng có thể tùy hứng vì sẽ có bố mẹ và người đại diện bao dung mình một cách vô điều kiện.

Sau khi bố mẹ qua đời, nàng trưởng thành chỉ sau một đêm và không còn mong đợi người khác khoan dung cho sự tùy hứng của mình nữa.

Nàng cũng từng nghĩ rằng một người bạn đời thân mật có thể khoan dung, nhưng sau khi ở bên Giang Thanh Mộng, nàng không còn bất kỳ sự hi vọng xa vời nào nữa.

Cô bé của nàng thành thục và nhạy cảm hơn so với những người cùng lứa tuổi. Trông có vẻ dịu dàng và tinh tế nhưng lại rất thích bày mưu tính kế, khống chế mọi chuyện.

Kể từ khi cởi bỏ lớp mặt nạ hòa nhã và lịch sự với nàng, cô luôn thích làm nũng, cáu kỉnh, làm ra những bộ mặt vui buồn thất thường, đầy chân thật, khiến nàng phải bận tâm.

Nhưng vẫn không khiến cho nàng an tâm dựa vào được.

Khương Chi Chu chỉ muốn bao dung sự cố chấp và cái tôi của cô gái nhỏ này, không bao giờ dám hy vọng cô nhóc sẽ bao dung mình.

Ít nhất không phải bây giờ.

Để làm cho Giang Thanh Mộng vui vẻ, Khương Chi Chu đã đổi vé sang khung giờ giống với cô để hai người có thể cùng nhau đến sân bay.

Quá trình quay phim 《 Cửu khúc 》sắp kết thúc, tiếp theo cũng sẽ có một đợt quảng bá. Có rất đông người hâm mộ và giới truyền thông đợi sẵn ở sân bay.

Trong xe, Giang Thanh Mộng mang khẩu trang, tay phải nắm lấy tay Khương Chi Chu, mười ngón tay đan vào nhau.

Trước khi xuống xe, Khương Chi Chu sợ giới truyền thông nhận thấy sự bất thường nên đã thả bàn tay đang nắm chặt của mình ra. Nhưng Giang Thanh Mộng không chịu buông, cô cứ giữ chặt lấy tay nàng.

Khương Chi Chu miễn cưỡng không buông, nhưng hành động đan ngón tay vào nhau quá mập mờ, dù mang danh là bạn thân đồng giới, nhưng việc thân mật như vậy ở nơi công cộng cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Lần trước, tin tức tương tự cũng đã nổ ra. Nếu cảnh ái muội này được chụp lại, các phương tiện truyền thông đó sẽ nói rằng các nàng đang vướng vào mối quan hệ tình cảm hoặc nói cả hai cố tình dùng tin đồn đồng tính để lăng xê bản thân —— đều không phải là chuyện gì tốt.

Giang Thanh Mộng ấu trĩ không chịu buông tay. Cô cau mày, mím môi không nói gì, đôi mắt luôn trong trẻo, sạch sẽ tràn đầy vẻ cáu kỉnh. Khương Chi Chu hôn lên khóe môi cô, kiên nhẫn dỗ dành cô, khi nghe thấy cô khẽ hừ một tiếng mới buông tay ra.

Sau khi buông tay, cô tháo khẩu trang xuống, xoay mặt Khương Chi Chu lại rồi tiến đến gần, cắn nhẹ vào môi Khương Chi Chu như trút giận.

Lực rất nhỏ, cắn cũng không đau. Khương Chi Chu véo véo má cô như một sự trả thù nho nhỏ.

Giang Thanh Mộng nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng ửng hồng của nàng vài giây, cố gắng kiềm chế ý muốn hôn nàng lại. Sau đó, cô đeo kính râm lên, duỗi chân ra khỏi xe, nở một nụ cười máy móc, ​​vẫy tay chào giới truyền thông và người hâm mộ.

Bốn vệ sĩ mở đường cho Giang Thanh Mộng dễ dàng di chuyển hơn.

Ánh đèn flash liên tục nhấp nháy, kèm theo những tiếng la hét nối tiếp nhau.

Thời buổi này, người hâm mộ rất thích ra sân bay để ủng hộ thần tượng. Người càng đông thì những tiếng la hét càng lớn, trông rất phô trương.

Lúc Khương Chi Chu nổi tiếng nhất, nàng cũng không nhận được đãi ngộ như bây giờ. Diễn viên trong giới điện ảnh chỉ hoạt động trước màn ảnh rộng, kín tiếng hơn nghệ sĩ thần tượng, khoảng cách với người hâm mộ càng ngày càng xa.

Trong những năm đầu, Internet chưa phát triển, Tieba vẫn là một diễn đàn chính thống, rất nhiều nghệ sĩ có tài khoản Tieba. Nếu họ ngẫu nhiên đăng bài trên Tieba, sẽ gây ồn ào khắp mọi nơi; Sau đó, blog ra đời, các nghệ sĩ dày dặn kinh nghiệm đã chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm diễn xuất và kỹ năng ứng xử khác nhau trên blog; Sau này, với sự phát triển như vũ bão của Internet, Weibo ra đời, thời đại lưu lượng truy cập đã đến, những người nổi tiếng có thể chia sẻ về cuộc sống thường ngày của họ, còn người hâm mộ có thể để lại lời nhắn, cổ vũ, động viên thần tượng mọi lúc mọi nơi.

Nghĩ đến đây, Khương Chi Chu lướt lướt Weibo cũ của mình.

Trong tám năm qua, cô gái nhỏ có để lại lời nhắn nào dưới Weibo của nàng không?

So với hàng chục hoặc hàng trăm nghìn bình luận của các nghệ sĩ lưu lượng, các diễn viên trong lĩnh vực điện ảnh chỉ có vài nghìn, thậm chí vài trăm bình luận ở mỗi bài đăng trên Weibo.

Mặc dù không có nhiều bình luận, nhưng Khương Chi Chu sẽ không đọc từng cái một. So với Weibo, nàng thích đọc những bức thư do người hâm mộ viết hơn.

Nàng sẽ đọc thư của họ và trả lời.

Đột nhiên Khương Chi Chu muốn tìm lại những lá thư đó để xem có chữ viết tay của Giang Thanh Mộng trong đấy không.

Nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ xem lại...

Cảnh náo nhiệt ở lối vào sân bay dần tan biến. Khương Chi Chu yêu cầu tài xế lái xe đến lối vào bên kia rồi xuống xe.

Cả hai đã hẹn gặp nhau trong phòng VIP.

Vệ sĩ do Giang Thanh Mộng cử đến muốn giúp nàng xách hành lý, nhưng Khương Chi Chu từ chối, hành lý không nặng, nàng có thể tự mình đẩy đi.

Một năm qua không có trợ lý hay vệ sĩ bên cạnh, một mình làm nhiều việc cũng dần quen.

Khương Chi Chu ngồi trên ghế sô pha trong phòng VIP mười phút. Sau khi tiếp xúc với giới truyền thông và người hâm mộ xong, Giang Thanh Mộng cũng đến và ngồi bên cạnh nàng.

Mặc dù trong phòng chờ VIP không có nhiều người như ở sảnh chờ bên ngoài, nhưng vẫn có vài người rải rác khắp nơi. Vả lại, đây là nơi công cộng, hai người cũng không dám thân mật như trong xe, chỉ có thể tán gẫu như những người đồng nghiệp bình thường.

Sau khi trò chuyện được một lúc, Giang Thanh Mộng đứng dậy trả lời một vài cuộc gọi về công việc.

Khương Chi Chu không muốn quấy rầy cô nên đành cúi đầu đọc sách.

Khi Giang Thanh Mộng bàn bạc xong công việc và trở lại ghế sô pha, Khương Chi Chu đã bị quyển sách mê hoặc.

Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng phau, cài cúc tỉ mỉ đến đường viền cổ áo, cổ tay áo được xắn lên gọn gàng, lộ ra cổ tay trắng như tuyết. Lúc không nói không cười lại mang theo một chút lạnh lùng cùng tiết chế, vừa nhìn liền biết đây là một người nghiêm túc, không thể xâm phạm.

Quá mức nghiêm túc...

Sự nghiêm túc này khiến Giang Thanh Mộng bắt đầu nổi lên tâm lý phản nghịch, cô bắt đầu nhớ lại bộ dáng thở dốc, rêи ɾỉ đến mặt đỏ tía tai của nàng khi nằm dưới thân cô.

Ngay khi lòng vừa động, Giang Thanh Mộng cầm lấy tạp chí, ngồi xuống, bắt chéo chân rồi hướng đầu ngón chân đến bắp đùi Khương Chi Chu, chạm vào rồi nhẹ nhàng cọ sát.

Quần áo mùa xuân vừa mỏng vừa nhẹ khiến xúc cảm càng trở nên rõ ràng. Khương Chi Chu hơi co chân lại, ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Mộng, vừa giật mình vừa xấu hổ. Sau đó, nàng lại nhìn xung quanh, khi thấy không có ai để ý đến cả hai mới chịu thu hồi tầm mắt, trừng Giang Thanh Mộng một chút rồi dùng ánh mắt uy hiếp cô không nên động tay động chân.

Giang Thanh Mộng câu môi mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, rồi cúi đầu xem tạp chí.

Khương Chi Chu nghĩ mình đã an toàn cho nên hít sâu một hơi, điều chỉnh nhịp tim đang đập loạn của mình, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Giang Thanh Mộng thấy nàng lại chú tâm đọc sách nên tiếp tục đưa mũi chân đến gần, đặt lên bắp đùi nàng, trượt lên trượt xuống, còn vẽ vài vòng.

Khương Chi Chu quyết tâm bỏ qua sự quấy rối của cô, tập trung đọc sách, nhưng đầu ngón tay cầm trang sách không ngừng tăng thêm lực, vành tai nóng như lửa đốt, nửa chữ cũng không đọc được.

Giang Thanh Mộng nhìn thấy vành tai nàng ngày càng tụ huyết, trở nên ửng hồng đáng yêu như mã não. Cô nhoẻn miệng cười, ghé sát vào tai nàng và thổi một luồng hơi thở ấm áp vào đấy.

Hơi nóng phả vào vành tai, vừa tê dại vừa ngứa ngáy.

Khương Chi Chu nhất thời choáng váng, sau khi định thần lại, tâm nàng đã loạn như ma, không còn bình tĩnh được nữa.

Bị mỹ nhân mê hoặc, nàng trực tiếp nắm lấy cổ tay Giang Thanh Mộng, dẫn cô vào nhà vệ sinh của khu VIP, khóa trái cửa lại, áp cô vào sau cửa, kéo khẩu trang của cô xuống rồi dùng mũi mình cọ cọ lên gò má trắng nõn của cô. Sau đó, nàng dịu dàng nhìn cô rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.

Không hề kiêng kỵ, cũng buông bỏ sự nhẫn nhịn và kiềm chế. Cả hai hòa vào nhịp thở của nhau, kéo dài nụ hôn triền miên đầy lưu luyến.

Giang Thanh Mộng câu lấy cổ nàng, đáp trả một cách mãnh liệt.

Môi lưỡi giao triền, triền miên lưu luyến.

Sau khi hôn xong, hai chân Giang Thanh Mộng nhũn ra, yếu ớt bám chặt vào Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu ôm lấy cô, nàng rũ mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của cô rồi chạm vào đấy như chuồn chuồn lướt nước.

Giang Thanh Mộng liếc nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đẩy Khương Chi Chu ra và nói: "Chị sắp phải lên máy bay rồi."

Cô dặm lại lớp trang điểm và mang khẩu trang lên.

Khương Chi Chu hôn lên cổ cô. Sau khi bổ trang xong, nàng cũng mang khẩu trang và kính râm lên.

Khi tiễn cô lên máy bay, hai người chỉ có thể ôm nhau như những người bạn.

Giang Thanh Mộng nép vào lòng nàng, dùng giọng mũi nũng nịu với nàng:" Khi đóng phim không được hôn, không được đóng cảnh giường chiếu, tuyệt đối cấm đóng cảnh khỏa thân. Cảnh ôm vẫn còn tạm chấp nhận được, không được đến phòng nam diễn viên khác một mình, không được đi bơi cùng với bọn họ."

Khương Chi Chu mỉm cười, không tỏ ý kiến. Nàng vỗ vỗ vai cô và trêu chọc: " Lúc trước, người muốn dùng diễn viên đóng thế trong cảnh hôn cũng không phải là em."

Chỉ với một câu nói đã khiến Giang Thanh Mộng tức giận đến mức véo eo nàng.

Phần eo bị đau, Khương Chi Chu nhanh chóng đẩy cô ra, vừa tức giận vừa buồn cười, lẩm bẩm nói: " Dám làm mà không dám để cho người khác nói à?"

Giang Thanh Mộng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Khương Chi Chu nhìn bóng lưng cô rời đi, cúi đầu mỉm cười, sau đó kiểm tra thời gian, đẩy hành lý chuẩn bị lên máy bay.

Trong những ngày quay phim ở Bắc Kinh, Khương Chi Chu đã bỏ vệ sĩ của Giang Thanh Mộng sang một bên, dành thời gian nửa ngày để đến quán bar năm xưa.

Năm đó, Ôn Tuân đã uống say và chơi ma túy ở quán bar này. Sau khi uống xong, hắn gọi điện thoại gọi nàng đến đây.

Lúc đó, hắn khóc lóc thảm thiết trong điện thoại. Khương Chi Chu nghe thấy âm thanh nền ồn ào nên tưởng hắn bị bọn xã hội đen chém gϊếŧ, vì vậy nàng vội vàng mang vệ sĩ đến, nhưng chỉ thấy một mảnh đen tối mờ mịt.

Khi đám bạn xấu của Ôn Tuân nhìn thấy Khương Chi Chi, bọn chúng liền nở nụ cười dâʍ đãиɠ, nghiêng người hỏi đại minh tinh có muốn hút vài hơi cùng anh em bọn chúng không. Bọn chúng sẽ thay phiên nhau 'hầu hạ' nàng, làm cho nàng thỏa mãn.

Khương Chi Chu vừa nghe xong liền đấm một cái khiến hắn chảy máu mũi, sau đó chỉ đạo vệ sĩ phía sau xông đến đánh hắn ta.

Ôn Tuân đứng bên cạnh nàng, liều mạng che chở nàng, cuối cùng bị đánh đến đầu đầy máu tươi.

Khương Chi Chu an toàn rút lui, kéo theo Ôn Tuân bê bết máu về nhà, đá hắn vài cái rồi nhờ bác sĩ tư rửa sạch vết thương giúp hắn.

Khi hắn tỉnh táo lại, nàng đã dùng mọi cách để thuyết phục hắn và đưa hắn vào trung tâm cai nghiện ma túy.

Ngày nay, quán bar này đã bị biến thành đống đổ nát do hỏa hoạn.

Khương Chi Chu đến những hiệu buôn lân cận để hỏi han tình hình.

Ông chủ cửa hiệu tạp hóa cắn hạt dưa rồi phun vèo vèo:" Quả báo cả đấy! Ở đó có nhiều thứ bẩn thỉu lắm, hít thuốc phiện, gái mại dâm thì thôi rồi, mấy em nữ sinh ngây thơ cũng bị lôi kéo đến hư hỏng, dù nhiều người báo cáo nhưng chẳng mấy ai quan tâm! Ông trời thật có mắt, trận hỏa hoạn năm ngoái đã đốt sạch cái nơi bẩn thỉu này! Trùng hợp thay, vài ngày trước khi xảy ra vụ việc, có một cán bộ công chức đến kiểm tra, phát hiện ra một số vấn đề nên đã ra lệnh đình chỉ kinh doanh để chấn chỉnh. Hôm đó, chủ quán bar và anh em của hắn ta cũng tụ tập ở đó, những người bị thiêu chết đều là những kẻ buôn bán ma túy và hϊếρ ɖâʍ! Chết là đáng! Tên trùm vẫn đang ngồi tù mọt gông trong đó đấy!"

Khương Chi Chu nghe xong, bèn im lặng một lúc.

Nàng nhìn đống đổ nát, không hiểu sao lại nghĩ đến Giang Thanh Mộng.

Trận hỏa hoạn này là do có người nhúng tay vào hay chỉ là tình cờ?

*

Cuối tháng 3, 《 Cửu khúc 》đóng máy.

Trong đêm tiệc đóng máy, Giang Thanh Mộng về sớm, ngồi máy bay trở về Thượng Hải trong đêm.

Sau khi trở về từ Bắc Kinh, Khương Chi Chu đã lấy hết tiền lương và tiền đầu tư của cả năm để mua trả góp một căn nhà.

Giang Thanh Mộng phỗng tay trên, bí mật mua tầng trên và tầng dưới khu nhà của nàng.

Lúc đến dưới lầu nhà Khương Chi Chu đã là đêm khuya. Giang Thanh Mộng gọi điện thoại đến cho nàng.

Trong lúc ngủ mơ, Khương Chi Chu không kịp nhìn ID người gọi, nàng mơ mơ màng màng nhấc điện thoại lên rồi nói: "Xin chào?"

" Em xuống dưới lầu đi, chị có quà tặng em này."

Giọng nói trong điện thoại có chút quen thuộc. Khương Chi Chu sửng sốt một chút rồi dụi dụi mắt. Khi vừa nhìn thấy tên Giang Thanh Mộng, nàng tỉnh lại, lật đật nhảy ra khỏi giường, mở rèm cửa nhìn xuống dưới, liền thấy một thân hình mảnh mai, xinh đẹp.

Kính trong phòng là góc nhìn một chiều, nàng có thể nhìn thấy Giang Thanh Mộng, nhưng Giang Thanh Mộng không thể nhìn thấy được nàng.

Khương Chi Chu cúi đầu cười, một bên thầm nghĩ chỉ có trẻ con mới thích loại lãng mạn bất ngờ này, một bên không nhịn được mà nhếch khóe môi, nhanh chóng thay quần áo và mang giày, vội vã chạy xuống lầu, ôm chầm lấy Giang Thanh Mộng vào lòng mình.

Khương Chi Chu hôn lên tóc Giang Thanh Mộng và hỏi: "Không có phóng viên đi theo đúng không?"

Giang Thanh Mộng ghì lấy eo nàng, siết chặt vào lòng. Mùi rượu nhàn nhạt quẩn quanh cơ thể, cô dịu dàng nói:" Không có, không ai biết hành trình của chị. Chị đã lén đặt vé máy bay, ngay cả những người trong đoàn đội của chị cũng vừa mới biết được, hiện tại họ đang nhảy dựng lên vì tức giận."

Khương Chi Chu ôm cô và trêu chọc: " Chị làm chuyện gì xấu à."

Giang Thanh Mộng uống một chút rượu, hai má ửng hồng. Khi nghe thấy lời nói này, cô khẽ mỉm cười:" Không, không xấu. Trong lòng chị chỉ có em, chị không làm gì cả."

Nghe vậy, Khương Chi Chu vui mừng đến mức lòng nở đầy hoa. Nàng trực tiếp hôn lên khóe môi cô, sau đó đưa cô lên lầu, áp lên ghế sô pha rồi tiếp tục hôn.

Giang Thanh Mộng bị nàng hôn đến mức choáng váng. Cô vươn tay ôm lấy mặt Khương Chi Chu, dùng ngón cái mơn trớn làn da mịn màng đầy tinh tế của nàng.

Cô khàn giọng hỏi: " Em đóng máy lâu như vậy rồi, Đỗ Hành có tìm em không? Sau khi đóng máy hai người có liên lạc với nhau không?"

Cô không dám hỏi những lời này khi còn tỉnh táo, vì sợ rằng sự nghi ngờ của cô sẽ khiến Khương Chi Chu mệt mỏi.

Nhưng những câu hỏi này đã nằm trong đầu cô từ rất lâu rồi.

Sự ghen tuông đã và đang dày vò cô.

"Không có, em chưa bao giờ liên lạc với anh ấy." Khương Chi Chu nắm lấy tay cô rồi hôn vào lòng bàn tay cô.

"Chị không tin..." Giang Thanh Mộng rút tay về, câu lấy cổ nàng, tựa trán mình vào trán nàng, nhỏ giọng lẩm bẩm:" Ánh mắt của hắn khi nhìn em rất kỳ lạ, rõ ràng là hắn có ý với em."

Mùi rượu của cô phả vào mặt Khương Chi Chu nhưng nàng không tránh đi, chỉ bất đắc dĩ nói:" Anh ấy thuộc trường phái trải nghiệm, nhập vai quá sâu vào bộ phim, sau khi đóng máy liền kết thúc."

Giang Thanh Mộng không chịu buông tha cho nàng:" Cái gì mà nhập vai quá sâu, hai người còn cùng nhau bơi lội, cùng nhau đi Bắc Kinh. Cậu ta không chỉ có ý với em khi đóng phim mà còn thích em sau khi đóng máy..."

Khương Chi Chu bị cô chọc cười, đành giải thích cho cô hiểu:" Đỗ Hành thực sự không thích em, bọn em đã không liên lạc với nhau kể từ khi đóng máy." Nói xong, nàng lại mỉm cười:" Sao chị cứ nói về anh ấy vậy. Chị đa nghi như vậy, thật sự không nghi ngờ những người khác à?"

Giang Thanh Mộng nhắm mắt lại, khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi hỏi:" Còn Mai Huỳnh? Sau khi đóng máy, cô em gái Mai Huỳnh của em rất nhớ em, lúc nào cũng lải nhải bên tai chị, còn em thì sao? Có phải em cũng rất nhớ em gái Mai Huỳnh..."

"Cái này cũng không." Khương Chi Chu mỉm cười: "Tối nay chị uống bao nhiêu rượu thế? Ngay cả chuyên viên trang điểm của chị mà chị cũng nghi ngờ."

" Không phải chuyên viên trang điểm của chị, mà là của em. Em là người đã tuyển cô ấy, đừng tưởng chị không biết, ngay từ đầu em đã muốn bảo vệ cô ấy. Chị chiều theo ý em nên mới đưa cô ấy vào đoàn đội của mình, em có vui không?"

Khương Chi Chu thở dài một hơi, sau đó trấn an cô, "Thanh Mộng, chỉ duy nhất một người mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của em."

Nàng sẽ chỉ buồn vì người đó, cũng chỉ vui vì người đó.

Giang Thanh Mộng vẫn nhắm mắt, cọ cọ lên trán nàng, mỉm cười và nói: "Chỉ có một người ... đó là Đỗ ... ưm—"

Trước khi từ "Hành" được nói ra, đôi môi đã bị ai đó chặn lại.

Khương Chi Chu hôn cô và nói: "Không phải anh ấy".

Giang Thanh Mộng mở mắt, nhìn vào mắt nàng rồi hỏi: "Đó là Mai Huỳnh của em—"

Khương Chi Chu lại hôn lên cánh môi cô, chặn lời nói của cô lại, khẽ cắn một chút rồi tách ra và nói:" Cũng không phải em ấy." Dừng một lúc, nàng nghiêm túc hỏi lại:" Giang Thanh Mộng, có phải chị đang cố ý lừa em để em hôn chị có đúng không?"

Giang Thanh Mộng nghẹn lời, đỏ mặt: " Em nói ra những lời này mà không biết xấu hổ à."

Khương Chi Chu đáp lại cô: " Chị đừng có nói một đằng, nghĩ một nẻo nữa."

"Ai bảo em luôn thích trêu hoa ghẹo nguyệt ..." Giang Thanh Mộng nói xong liền hôn lên môi nàng:" Chị muốn hôn em thì sẽ hôn...không cần lừa..."

Hôn đến mức Giang Thanh Mộng ngủ thiếp đi.

Cô đã quay phim cả một ngày dài, cũng đã tốn rất nhiều sức để giao lưu trong bữa tiệc đóng máy. Khi đến được đây thì thực sự đã rất mệt.

Khương Chi Chu nhìn cô, dùng ánh mắt của mình miêu tả gương mặt an tĩnh khi ngủ của cô.

Nếu cô chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, Khương Chi Chu sẽ không ngại việc tắm rửa giúp cô. Nhưng hiện tại...khi nhìn cơ thể lả lướt đầy hấp dẫn trên sô pha, vành tai Khương Chi Chu bỗng đỏ ửng. Nàng bế cô lên rồi đặt lên giường ngủ của mình.

Ngồi bên giường, Khương Chi Chu do dự một lúc mới vươn tay cởi cúc áo của Giang Thanh Mộng ra, sau đó cởϊ qυầи giúp cô, thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ vào rồi đắp chăn cho cô.

Khương Chi Chu cầm lấy bông tẩy trang trên bàn trang điểm, còn mang theo một chậu nước ấm để tẩy trang, rửa mặt cho cô. Sau đó, nàng tiếp tục mang một chậu nước ấm khác đến, lau người giúp cô.

Sau khi lăn lộn đến nửa đêm, Khương Chi Chu mới đi ngủ. Nàng tự nhủ trong lòng: Quả nhiên chỉ có trẻ con mới thích cái kiểu bất ngờ này, nửa đêm phải lăn lộn hầu hạ người khác thật sự rất khó chịu.

Nhưng khi nàng ôm lấy cơ thể thơm ngát, mềm mại của Giang Thanh Mộng trong vòng tay, nàng cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Nếu bị lăn lộn như thế này, nàng cam tâm tình nguyên bị cô lăn lộn cả đời.

Giang Thanh Mộng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô cọ cọ vào cổ Khương Chi Chu, bình yên tiến vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau, Khương Chi Chu tỉnh dậy trước.

Giang Thanh Mộng vẫn còn đang ngủ say.

Khương Chi Chu nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay. Nàng dùng ánh mắt dịu dàng đầy lưu luyến nhìn người bên cạnh, sau đó dùng đầu ngón tay vuốt ve lông mày, sống mũi, nhân trung rồi dừng ở đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng ấn vào.

Giang Thanh Mộng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn lên trần nhà xa lạ, ngẩn người vài giây rồi mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Ánh mắt vẫn còn đang mơ ngủ bỗng dưng sáng ngời. Giang Thanh Mộng nghiêng đầu nhìn Khương Chi Chu, mỉm cười, ánh mắt mê ly đầy câu dẫn. Sau đó, cô khẽ mở miệng cắn lấy ngón tay nàng, nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment