Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 84

Khương Chi Chu chỉ ở nước ngoài ba ngày.

Thị lực của Giang Thanh Mộng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hiện tại cô đang bước vào giai đoạn phục hồi chức năng và cần được điều trị chuyên nghiệp. Ông Giang cũng muốn cô tạm thời ở nước ngoài, dự định sẽ bàn giao công việc của mình cho cô từng chút một.

Khương Chi Chu vẫn còn một tháng quay phim không ngừng nghỉ, nàng phải trở về Trung Quốc để tiếp tục dọn đường.

Trước khi trở về, lúc chia tay tại sân bay, Khương Chi Chu nói:" Tháng sau chị sẽ đóng máy, lúc đó em muốn về nước thì về, còn không thì chị sẽ bay sang nước ngoài cùng em, em muốn chị ở lại bao lâu cũng được."

"Ở cùng em?" Giang Thanh Mộng đeo kính râm, bắt được một số chi tiết, nhướng mày hỏi: "Chị chỉ sắp xếp lịch trình đến tháng sau thôi à?"

Nghệ sĩ đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp đều xếp lịch trịch rất dày, ít nhất, nàng đang trong giai đoạn thăng tiến, cơ bản phải làm việc quanh năm không nghỉ, lịch trình có khi được sắp xếp sang năm sau.


Giang Thanh Mộng sợ Khương Chi Chu mệt, cô sẽ cho nàng nghỉ ngơi hai tháng sau khi đóng xong một bộ phim. Trong thời gian này cô sẽ cho nàng chụp một ít quảng cáo và làm gương mặt đại diện cho vài nhãn hiệu để giữ nhiệt độ, sau đó tiếp tục gia nhập đoàn làm phim, ít nhiều gì thì lịch trình cũng sẽ kéo dài đến nửa năm, nàng đào đâu ra nhiều thời gian rảnh để ở cùng cô như vậy?

"Nhà tư bản như em không được áp bức chị, chị cũng muốn nghỉ ngơi." Khương Chi Chu mỉm cười, nhất thời không dám nói cho cô biết suy nghĩ rút về hậu phương.

Giang Thanh Mộng cười lạnh:" Chị đừng dỗ em nữa, chị lại lừa em làm gì rồi?"

"Chị ..." Cô quá nhạy bén, Khương Chi Chu cúi đầu, ánh mắt có chút do dự, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô, nói ra sự thật:" Nếu mắt của em không tốt lên, chị sẽ giải nghệ, lui về hậu phương cho nên đã hủy rất nhiều lịch trình, để trống khoảng thời gian nửa năm."


Khi Giang Thanh Mộng nghe xong, cô lập tức im lặng.

Vì cô mang kính râm nên Khương Chi Chu không nhìn thấy được mắt cô, không thể phân biệt được cảm xúc của cô, nàng chỉ có thể nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng an ủi:" Chị biết chị tự quyết định, em đừng giận chị, giận dỗi sẽ khiến cơ thể em không khỏe."

Giang Thanh Mộng không hề tức giận, ngược lại cô có chút đau lòng, hệt như bị kim đâm.

Người trước mặt đã bị cô hành hạ trong một thời gian dài.

Khi cô thất thường nhất, Khương Chi Chu chỉ cần nói ra lời nào đó không vừa ý cô liền sẽ giống như giẫm phải sấm sét, vô cớ chịu đựng sự tức giận của cô.

Giang Thanh Mình khẽ thở dài, nắm lấy tay Khương Chi Chu đặt lên má mình:" "Em không tức giận, em chỉ đau lòng."

Cô cảm thấy đau lòng vì nàng giống như đang đi trên tảng băng mỏng, sợ sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm xúc nhạy cảm của người mình yêu, cũng đau lòng vì nàng lại tự ý quyết định như vậy.


Khi đưa ra quyết định này, chắc hẳn nàng rất khó chịu.

Nàng được sinh ra để trở thành một diễn viên, sống trong quang ảnh, trong những sắc thái của ánh sáng. Nàng cực kỳ yêu thích phim ảnh, khi nàng nói chuyện với cô, trong mắt đều có ánh sáng.

"Không có gì phải đau lòng cả." Khương Chi Chu dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên má Giang Thanh Mộng, cười nhẹ:" Thanh Mộng, em có biết tại sao ngay từ đầu chị lại lựa chọn bước vào làng giải trí không?"

"Vì cái gì?"

Khương Chi Chu nói:" Thực ra chị là một người rất thực dụng, không có lý tưởng cao cả hay niềm tin tốt đẹp nào. Khi mới bắt đầu đóng phim, chị chưa bao giờ cảm thấy yêu thích nó, chị chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền. Chị muốn kiếm tiền và muốn cho gia đình mình một cuộc sống tốt hơn."

Thời còn trẻ, bố mẹ nàng là giáo viên nghèo ở quê, đồng lương ít ỏi, cả gia đình phải sống trong một gian nhà nhỏ. Nàng từng đau khổ vì không có tiền, vì vậy nàng rất muốn trèo cao hơn.
" Khi chị mới nổi tiếng, có người mời chị đóng phim truyền hình với mức giá cao, lúc đó chị gần như đồng ý vì quá cần tiền. Cũng nhờ giáo viên của chị liều mạng cấm cản chị, bảo chị đừng hạ thấp giá trị bản thân, đừng thiển cận mà hãy chăm chỉ học tập thật tốt."

Khương Chi Chu chưa bao giờ kể với ai về những chuyện đã qua trong quá khứ. Nàng rất kiêu ngạo, không dễ để nàng cúi đầu thừa nhận mình không hoàn hảo.

"Sau đó, trong suốt 4 năm học kinh kịch Trung Quốc, chị bắt đầu thực sự yêu thích diễn xuất, sân khấu và phim ảnh. Phim ảnh rất quan trọng đối với chị, nhưng chị chưa bao giờ có ý định theo đuổi chúng suốt quãng đời còn lại, chị đã lên kế hoạch giải nghệ trước tuổi 35. Nếu chị quyết định giải nghệ sớm, em không cần cảm thấy đau lòng, bởi vì chuyện này không phải là do em, mà là vì chính bản thân chị."
Lời âu yếm này rất ấm áp.

Đến nỗi khiến trái tim Giang Thanh Mộng dần ấm lên.

Giang Thanh Mộng hôn lên lòng bàn tay Khương Chi Chu, thở dài nói: "Cả đời này, em nghĩ em không thể thoát khỏi lòng bàn tay chị."

Thuở còn nhỏ, Khương Chi Chu chỉ cần nói vài ba câu là đã có thể chiếm được trái tim cô. Hiện tại, Khương Chi Chu thực sự sắp đem cô ngâm trong vại mật rồi.

Khương Chi Chu mỉm cười, tựa trán mình vào trán Giang Thanh Mộng, dịu dàng nói:" Xem ra, chị đóng phim nhiều năm như vậy cũng không vô ích."

Giang Thanh Mộng thoáng tách ra, nhắm mắt lại, tháo kính râm xuống:" Chị sắp lên máy bay rồi, chị hôn em một chút có được không?"

Khương Chi Chu dùng hành động trả lời cô. Nàng tiến sát vào, dịu dàng hôn nhẹ lên mắt cô, rồi đến gò má, khóe môi.

Nụ hôn tạm biệt đầy dịu dàng.

*

Sau khi trở về nước, Khương Chi Chu chuyên tâm đóng phim.
Nàng đã chìm nổi trong giới giải trí rất nhiều năm, chuyện gì cũng đều kinh qua, tự nhiên cũng có nhiều hiểu biết hơn. Việc nắm bắt cảm xúc của nhân vật cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với khi còn trẻ.

Với kinh nghiệm phong phú của mình, nàng có thể sẽ được rất nhiều người kính trọng và yêu thích. Đạo diễn thích nàng, các diễn viên phụ cũng thích nàng, không phải là loại yêu thích mờ ám, mà chỉ là sự thưởng thức giản đơn.

Vì vậy, trong tiệc rượu đóng máy, Khương Chi Chu đã được các thành viên trong nhóm sáng tạo chính mời rất nhiều rượu.

Nàng không dám say, ngày mai nàng còn muốn ra nước ngoài tìm Giang Thanh Mộng cho nên nàng đã kìm chế lại. Khi uống đến ngà ngà say, nàng liền cùng người đại diện nói tạm biệt với mọi người.

Nàng và quản lý của mình đều uống rượu nên không thể lái xe, vì vậy cả hai đã gọi tài xế đến đón.
Địa điểm quay phim lần này rất gần với Thượng Hải. Khương Chi Chu vội vã về nhà trong đêm để chuẩn bị hành lý.

Khi nàng đến dưới lầu của tiểu khu, Khương Chi Chu phát hiện đèn trong nhà mình sáng lên.

Nàng nhìn lên ánh đèn, trong đôi mắt say khướt có vài phần mờ mịt.

Tựa như thời gian quay trở lại, đã từng có cảnh tượng tương tự. Người nào đó sẽ về sớm và chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, nhưng không thể dùng bữa cùng nàng ...

Nàng đang nằm mơ sao? Cô gái nhỏ của nàng đã thực sự trở lại rồi có đúng không?

Khương Chi Chu còn đang mê mang thì điện thoại trong túi nàng đổ chuông, tiếng chuông độc quyền thuộc về Giang Thanh Mộng.

Khương Chi Chu nghe điện thoại. Quả nhiên, câu mở đầu quen thuộc lại văng vẳng bên tai: "Lên đây, em thấy chị ở dưới lầu rồi."

Khương Chi Chu nhéo nhéo ấn đường, giấu đi vẻ mệt mỏi và cười nói: "Biết rồi, Thanh Mộng, chị sẽ về nhà ngay."
Nơi nào có Giang Thanh Mộng, nơi đó sẽ là nhà.

Giang Thanh Mộng đã chuẩn bị xong canh giải rượu. Ngay khi Khương Chi Chu bước vào cửa, Giang Thanh Mộng liền kéo lấy cổ áo nàng vừa ngửi mùi rượu trên người nàng.

Hương rượu hòa cùng mùi hương lành lạnh, vừa lạnh vừa dịu dàng.

Khương Chi Chu bất đắc dĩ cười cười: "Trên người chị sẽ không có mùi nước hoa của người khác đâu. Lần này chị cũng rất ngoan, không hề chạy lung tung khắp nơi."

"Em không có nghi ngờ chị." Giang Thanh Mộng trầm giọng nói: "Em chỉ muốn xem chị uống nhiều hay ít rượu?"

Khương Chi Chu bám vào bả vai Giang Thanh Mộng, dường như muốn treo cả người lên người cô. Ánh mắt nàng trong veo:" Chị chỉ uống một chút chút, chị rất nghe lời em, không rượu chè, không hút thuốc, thực ngoan thực ngoan."

Thời tiết mùa hè có chút oi bức, thân nhiệt của Giang Thanh Mộng thấp hơn so với người bình thường.
Cơ thể lạnh lẽo, không bao giờ ra mồ hôi.

Vào mùa hè, Khương Chi Chu thích đến gần cô, ôm lấy cô để giải nhiệt.

Giang Thanh Mộng bị nàng ôm chặt như con gấu koala, không thể thoát ra, bèn vỗ vỗ đầu nàng:" Buông em ra, em muốn vào bếp lấy canh giải rượu cho chị."

Khương Chi Chu thoáng nới lỏng vòng tay, dùng đầu mũi cụng cụng đầu mũi Giang Thanh Mộng:" Trong nhà sạch quá, hình như không phải em vừa về vào hôm nay, em về từ hôm qua à? Chờ chị trở về có đúng không?"

Giang Thanh Mộng bóp nhẹ má nàng, cười ngọt ngào: "Đúng vậy, nhân tiện đến đây xem chị có giấu bảo vật gì trong nhà không đấy."

Khương Chi Chu lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm túc giải thích:" Không có mà, chị chỉ giấu hai con mèo con trong phòng ngủ của khách, một con do em nhặt và một con do chị nhặt về, thỉnh thoảng trợ lý sẽ đến chăm sóc chúng."
Giang Thanh Mộng múc canh giải rượu cho Khương Chi Chu. Khương Chi Chu cầm lấy bát, ngoan ngoãn uống xong, sau đó không ngừng nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng đè nàng lên ghế sô pha và giúp nàng tẩy trang.

Trời nóng nên nàng không cần trang điểm ở nhà, dù thế nào thì trong mắt cô, nàng lúc nào cũng đẹp.

Giang Thanh Mộng vừa giúp Khương Chi Chu tẩy trang vừa nói chuyện phiếm với nàng:" Chế tác hậu kỳ bộ phim của Triết Đằng đã hoàn thành chưa chị?"

Khương Chi Chu nhắm mắt lại, thả lỏng thể xác và tinh thần, chậm rãi nói: "Sắp xong rồi, nếu không có gì xảy ra thì cuối tháng này sẽ hoàn thành."

" Sau đó có thể bắt đầu quảng bá và tạo nhiệt, nếu có hiệu ứng tốt thì sẽ cố gắng chiếu cho đến dịp Tết, nếu hiệu ứng bình thường thì sẽ chiếu cho đến Quốc khánh."
"Ừm ... cứ để chuyện này cho bọn họ lo đi ..."

"Mức lương cho bộ phim điện ảnh hiện tại là bao nhiêu?"

"Nhà tư bản như em định bắt đầu tính toán xem chị có tăng giá trị không đấy à?" Khương Chi Chu nói đùa, sau đó trả lời:" Ba triệu nếu khấu trừ thuế, nếu em muốn thì chị sẽ đưa cho em, em để lại cho chị một chút tiền tiêu vặt là được rồi."

Ở kiếp trước, lương đóng phim của Khương Chi Chu cao tới mấy chục triệu, phim truyền hình không thể nào mời được nàng. Sau khi tái sinh, khi còn là diễn viên tuyến 18, lương của nàng chỉ có mấy chục nghìn. Hiện tại nàng đã trở thành minh tinh hạng ba, lương cũng đã lên hai ba triệu, nhưng hiện tại ngành công nghiệp điện ảnh đang đóng băng, ế ẩm, hơn nữa nhà nước còn ban hành chính sách hạn chế mức lương, có khi thù lao đóng phim còn chưa đến một triệu.
Tuy lương không nhiều nhưng Khương Chi Chu đã vào nghề hơn mười năm, có chút kinh nghiệm trong lĩnh vực đầu tư điện ảnh và truyền hình. Nàng chỉ cần ra tay một chút liền có thể kiếm được không ít tiền.

Giang Thanh Mộng cúi đầu nhìn gương mặt Khương chi Chu, nhịn không được liền đặt lên khóe môi nàng một nụ hôn, cười nói:" Sao hôm nay chị lại ngoan như vậy thế?"

Khương Chi Chu vẫn nhắm mắt, nhưng cũng cười theo cô:" Bởi vì chị rất nhớ em...Hai năm trở lại đây em thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của chị. Chị mơ thấy em trở lại, mơ thấy em quay về bên cạnh chị và chờ chị ở nhà, chị rất vui. Nhưng mà, sau khi tỉnh dậy và nhìn thấy khoảng không xung quanh mình, chị không thể không cảm thấy buồn...Vì vậy, mỗi khi mơ thấy em, chị đều phải đối xử tốt với em, cũng phải biểu hiện mình ngoan ngoãn để lần sau chị vẫn có thể mơ thấy em, em vẫn xuất hiện trong giấc mơ của chị."
Giang Thanh Mộng dừng động tác trong tay lại, ngẩn ra một chút, sau đó ôm lấy mặt Khương Chi Chu, dịu dàng nói:" Chi Chu, lần này không phải là mơ, chị mở mắt ra nhìn em đi, em thật sự đã trở về bên cạnh chị rồi."

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment