Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 36

“Vị cô nương này, xin dừng tay……” Cẩm Dạ lên tiếng ngăn cản.

“Ngươi có ba đầu sáu tay hay sao? Không giải thích rõ ràng cho bổn tiểu thư thì đừng mơ ta bỏ qua như vậy.” Người bên ngoài vẫn bức ép như cũ.

Mắt thấy màn xe kia sắp bị người ta vén lên hơn nửa, nếu không làm gì chỉ sợ sẽ để mình rơi vào cục diện không thể vãn hồi, Cẩm Dạ cắn răng, hơi hơi nghiêng đầu nằm trên đầu gối Nghiêm Tử Trạm, đùi phải thuận thế đá ra, trực tiếp trúng vào bàn tay kia.

“A!” Tiếng kinh hô vang lên, bàn tay ngọc nhỏ bé ấy đột nhiên rụt về.

Dù cho Cẩm Dạ đã khống chế lực đạo, nhưng dưới tình thế cấp bách tất nhiên cũng sẽ không quá thu liễm, huống chi đối phương là một cô gái, chỉ sợ một cước này sẽ làm cô ta đau mất mấy ngày.

“Thật to gan, có biết bổn tiểu thư là ai?” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu khẽ.

Cẩm Dạ cúi đầu vừa vội vàng tháo tóc, vừa thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, mong cô nương có thể cách xe ngựa xa một ít, nếu không ta sợ không điều khiển được tay chân mình.”

“……” Bỗng nhiên cô gái nói chuyện ban đầu không có động tĩnh, chỉ còn lại ồn ào quanh mình.

Cẩm Dạ xả ra một hơi, ý thức được vừa rồi có lẽ mình có chút quá phận, đang muốn nói gì đó, có vài bước chân tụ lại mà đến, trong lòng nàng căng thẳng, sau đó còn dâng lên điềm xấu.

“Thương Văn, Thương Võ!”

“Có thuộc hạ.”

“Thay ta hủy chiếc xe ngựa này đi, ta thật muốn nhìn, bên trong là mặt hàng hiếm lạ gì, dám khinh người như thế.”

Xong rồi, giờ thì nguy rồi.

Cả người Cẩm Dạ căng thẳng, làm sao nàng có thể dự đoán được đối phương còn mang theo mấy tên thủ hạ, trước mắt tinh tế nghĩ lại, khí diễm nói chuyện kiêu ngạo này, thái độ không buông tha người khác. Chỉ là một nha đầu, thái độ xử thế như vậy, nói vậy thì xuất thân không phú cũng quý.

Nàng thở dài, chỉ cảm thấy sự tình bắt đầu khó giải quyết, thoáng ngẩng đầu, lại phát hiện người nào đó họ Nghiêm xưa nay Thái Sơn có sập mặt cũng không đổi sắc kia vẫn lạnh nhạt như trước, không hề có nửa phần giác ngộ phải cộng đồng gánh vác tình trạng nguy nan, đột nhiên lửa giận bốc lên từ trong lòng: “Chẳng phải chàng là Tể tướng sao, mau nghĩ biện pháp đi.”

Nghiêm Tử Trạm nhếch mày: “Chẳng phải nàng rất biết đánh nhau sao?”

Cẩm Dạ xê dịch đầu gối, đổi thành tư thế nằm úp sấp trên đùi hắn, đột nhiên cười đến sáng lạn: “Cũng chẳng còn cách nào, để cho bọn họ nhìn một cái, lại nói, Tể tướng đại nhân ngày thường xa tại triều đường, ngẫu nhiên cũng nên hy sinh chính mình một chút, chế tạo chút lời đồn trà dư tửu hậu cho dân chúng mới phải.”

Nghiêm Tử Trạm hừ lạnh: “Lôi kéo nàng mất mặt cùng, cũng xem như một loại bồi thường.”

Cẩm Dạ sửng sốt, đỡ vách xe đá nghiêng một cái, hung hăng đánh lui một người đàn ông đang có ý đồ tới gần bọn họ, còn chưa tới thở ra một hơi, bên ngoài xe ngựa lại là một đợt tiến công mới. Nàng miễn cưỡng ứng phó vài lần, nhưng bởi vì nửa người trên bị hạn chế, nhanh chóng trở nên lực bất tòng tâm……

“Thân thủ thật tốt.” Nghiêm Tử Trạm mỉm cười: “Nhưng mà…… nàng không định đứng lên sao?”

Cẩm Dạ oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, rốt cục bị lũ tóc đen mắc trên đai lưng làm cho kiên nhẫn biến mất gần như không còn, một tay cầm chân tóc, sau khi nàng chần chừ nửa khắc đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, nhanh chóng lao vào trong lòng hắn.

Nghiêm Tử Trạm tức giận: “Làm cái gì?”

“Cởi ra là được.” Cẩm Dạ cũng không ngẩng đầu lên, hai tay bận rộn cởi đai lưng hắn. Không thể tưởng được mình thông minh cả đời, lúc trước lại không nghĩ ra phương pháp ngắn gọn dứt khoát như trước mắt, quả thực ở bên cạnh người này, liền dễ dàng bị luống cuống chân tay.

Nghiêm Tử Trạm cau chặt mày, nàng cách hắn quá gần, một nửa tóc dài tản ra trên áo trắng của hắn, thậm chí chóp mũi có thể ngửi được hương khí lịch sự tao nhã trên người nàng truyền đến. Thẳng thắn mà nói, thật ra không khó ngửi, nhưng vẫn như trước khó có thể chịu được, hắn xác thực xác thực rất không thích người ta tới gần, cố tình cô gái này luôn lặp đi lặp lại nhiều lần vượt qua điểm giới hạn……

“Được rồi!” Cẩm Dạ vui sướng ngẩng đầu, vì sức nặng của đai lưng kia, búi tóc trở nên hỗn độn, cây trâm hồ điệp trên đầu cũng sai lệch hơn phân nửa.

Cùng thời khắc đó, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên hết sức rõ ràng, màn xe kia bỗng dưng hóa thành mảnh nhỏ, ánh mặt trời chói mắt tiến vào, chiếu sáng cả xe…… hỗn loạn.

Chân Cẩm Dạ trượt một cái, cứ như vậy thuận thế ngồi trên đùi người nào đó, đương nhiên, Nghiêm Tử Trạm cũng không kịp có phản ứng gì, không hiểu sao quanh mình xuất hiện rất nhiều người xem náo nhiệt số lượng rất đồ sộ, làm cho hắn hoảng thần trong chốc lát.

“Ta nói sao xa phu kia cứ lao thẳng về phía trước, hóa ra là thượng bất chính hạ tắc loạn đây.” Cô gái nói chuyện mặt mày thanh tú, không mặc la quần giống tiểu thư khuê các bình thường, ngược lại là thắt khố thêm một đôi giày đen, tóc dài gọn gàng buộc ở sau đầu, lộ ra vầng trán nhỏ nhắn, thật là một tiểu mỹ nhân.

[thượng bất chính hạ tắc loạn: bậc trên ăn ở không chính trực, nghiêm túc thì chẳng thể làm gương và dạy bảo được ai, do đó bậc dưới hư đốn bất trị là lẽ đương nhiên]

Mà bên ngoài, người đi đường bán hàng rong, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, chỉ trỏ hai người bọn họ –

“Cậu ấm nhà ai nhỉ, kinh thế hãi tục như vậy, rõ như ban ngày ban mặt mà cùng một cô gái ở trong xe ngựa làm việc cẩu thả này.”

“Cũng không phải, nhưng mà thật là tuấn tú, bà nhìn mà xem, làn da kia nét mặt kia……”

“Vương đại thẩm, bà đang nhìn gì chứ?”

“……”

Bên tai là tiếng huyên náo cuồn cuộn không dứt, Cẩm Dạ cảm thấy giờ khắc này giống như đặt mình trong mười tám tầng địa ngục, bị nhiều tầm mắt nhìn chăm chú như vậy, so với vạn tiễn xuyên tâm, càng cảm thấy khó chịu hơn. Chẳng qua kỳ quái là, nàng ngứa tim ngứa phổi đồng thời lại có một tia vui sướng khi người gặp họa, chỉ vì xưa nay Nghiêm Tử Trạm Thái Sơn sập xuống cũng có thể mặt không đổi sắc thế nhưng…… tái rồi.

[vạn tiễn xuyên tâm: vạn mũi tên đâm vào tim]

Cái này thật là phấn khích.

Màu da hắn vốn mang theo chút bệnh trạng tái nhợt, trước mắt xem ra, càng không thấy nửa phần huyết sắc, trong con ngươi đen ảo não cùng băng lạnh mỗi thứ một nửa, lệ khí giữa mày cực nồng.

“Sao nào, nàng còn không chịu đứng lên sao?” Nghiêm Tử Trạm gần sát mặt của nàng, rít từng chữ qua kẽ răng.

“Vừa rồi ta dùng sức quá nhiều, chân đã bị tê……” Cẩm Dạ bỗng nhiên phát hiện da mặt mình cũng dầy rất nhiều, so với việc bị người toàn kinh thành chế giễu, thì việc nhìn phu quân mặt lạnh của nàng nổi trận lôi đình thú vị hơn nhiều, huống chi nàng đưa lưng về phía mọi người, hắn mới là cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy thất bại.

Cô gái này, đánh thì không đánh được, dọa cũng không dọa nổi, nhìn như thuần lương kì thực nhanh mồm nhanh miệng, cách làm việc cũng khó có thể nắm bắt.

Khó giải quyết, thật sự là khó giải quyết.

“Hai người các ngươi, mới vừa rồi là ai đá ta?” Cô gái hơi hơi dương cằm, mắt sắc lợi hại: “Ta lớn như vậy, còn chưa có ai dám đánh ta, hừ.”

Cẩm Dạ chậm chạp đứng dậy, dịch hai bước, muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Nghiêm Tử Trạm, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Coi như ta đá đi.”

Nghiêm Tử Trạm mân môi, chống lại tầm mắt của nàng, cô lại định diễn trò gì đây.

Cẩm Dạ cười không tiếng động, phu quân đại nhân, chàng lập tức sẽ biết.

Cô gái nhìn quét một lần giữa hai người, do dự, người đàn ông trẻ tuổi bên trong vừa nhìn đã biết là một thư sinh văn nhược, hẳn sẽ không biết võ, nhưng cô nương nói chuyện nhỏ này dáng vẻ yếu đuối nhút nhát như thế, giống như là bị người ta hiếp bức.

“Thương Võ, giáo huấn tiểu tử thối này một trận cho ta!”

“Vâng.” Hai người đàn ông cao lớn có vẻ rất nổi bật.

Cẩm Dạ nghiêng đầu, nhịn cười rất là vất vả, ai ai, tuy nói có chút băn khoăn, nhưng bảo vệ thê tử cũng là trách nhiệm nên có của trượng phu, hắn sẽ không trách nàng đi.

Nếu bị đánh quá thảm, nàng sẽ ra tay một cách thích hợp, nếu thật sự không chịu nổi, như vậy lúc về cẩn thận giúp hắn bôi thuốc một lần đi.

Cứ quyết định như vậy.

Nàng yên lặng tránh đường, còn chưa đi ra hai bước, bàn tay đã bị người ta dùng sức túm lại.

“Nhanh như vậy đã phủi sạch quan hệ?” Nghiêm Tử Trạm sửa thái độ lạnh như băng, vô cùng thân thiết cởi đai lưng xuống từ trên đầu nàng, mặt không đỏ tim không đập đeo vào trước mặt quần chúng.

Mọi người thắt lưỡi, kinh diễm trước mắt, cậu ấm quần áo không chỉnh này có khí chất trác tuyệt, tư thái mở vạt áo cũng tao nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhất là độ cong của khóe môi giống như đang muốn mạng người khác, quả thực là……

“Tai họa a.” Vương đại thẩm thở dài một hơi.

Cô gái bĩu bĩu môi, dương tay vỗ vỗ bả vai thuộc hạ: “Thương Võ, tốc chiến tốc thắng, chúng ta còn vội vàng đi tính nợ đó.” Quay đầu lại nói với Nghiêm Tử Trạm: “Cho dù ngươi đẹp trai, ta vẫn phải báo thù, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo Thương Võ nhường ngươi ba chiêu.”

Cẩm Dạ tránh tay ra, những vẫn không thể tránh thoát, hắn túm tay nàng thật chặt, ý cười ở đáy mắt kết băng, nếu ánh mắt có thể giết người, sợ là nàng đã chết trăm ngàn lần.

“Chàng cầu ta, ta sẽ giúp chàng.” Nàng dùng khẩu hình không tiếng động yêu cầu.

Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: “Vậy thôi, tóm lại nàng vẫn phải về tướng phủ, đến lúc đó……” Hắn hợp thời dừng lại, để không gian tưởng tượng cho nàng.

Cẩm Dạ nắm chặt tay, chiêu này cũng thật hiểm.

“Vị cô nương này, nếu cô không nỡ nhìn người trong lòng bị đánh, có thể lựa chọn không nhìn.” Cô gái nhíu mày, cây quạt nhỏ trong tay lay động: “Trước mắt có thể nhường một chút hay không?”

Cẩm Dạ đứng tại chỗ, nội tâm rối rắm đến cực điểm.

“Thiếu, thiếu phu nhân, không thể để thiếu gia xảy ra chuyện gì được.” Phía góc có một âm thanh như la lên như quỷ rống quỷ kêu, mọi người quay đầu, nhìn thấy xa phu bị đánh bật ra xa lúc trước tỉnh lại, còn khàn cả giọng bảo vệ chủ, thực làm người ta rung động.

Xa phu cố sức thở một hơi, lại ồn ào trên mặt đất: “Mấy người các ngươi, trong mắt có vương pháp hay không, bên đường…… bên đường vũ nhục mệnh quan triều đình. Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai không, người chính là Tể tướng đương triều, các ngươi còn không mau quỳ xuống đền tội.” Nói xong, hắn lại thấy an lòng một ít, công việc này tuy hơi khắc nghiệt, nhưng ít ra tiền lương hậu hĩnh, cần phải nắm chặt cơ hội lấy lòng thiếu gia, miễn cho bị đuổi ra khỏi phủ.

Tể tướng? Tể tướng!

Mọi người sợ hãi, lại nghĩ tới những lời đồn trong tửu lâu, nghe nói Nghiêm đại nhân bất cẩu ngôn tiếu dung mạo so với thần tiên, đầy bụng kinh luân cao ngạo như trăng phía chân trời, nửa câu sau không thể nghiệm chứng, nhưng nửa câu đầu thật là có hơn phân nửa chỗ tương tự với người đàn ông trước mặt.

[bất cẩu ngôn tiếu: tính cách nghiêm túc, không nói cười linh tinh]

“Đi mau, đi mau.” Nhanh chóng vẩy ống tay áo, mọi người như chim tung đàn.

Đường phố to như vậy nhanh chóng giải tán sạch sẽ, chỉ còn lại mười người, Cẩm Dạ trợn mắt há hốc mồm, sớm biết báo ra danh hào của hắn hữu hiệu như vậy, mới vừa rồi ở bên trong xe ngựa nên làm thế.

“Ngươi thật là Tể tướng? Chớ không phải là hù dọa ta.” Cô gái hoài nghi nheo mắt lại, quay đầu nhìn một loạt người hầu phía sau mình, lại nói: “Bên người Tể tướng sao chỉ có vài tên nô tài như thế, tất nhiên là nói dối, Thương Võ!”

Người đàn ông bị điểm danh vẻ mặt khó xử: “Tiểu thư, nếu thật sự là trọng thần triều đình, chúng ta không thể trêu vào.”

Cô gái lấy quạt gõ trán cấp dưới một cái, khinh thường nói: “Ngươi sợ cái gì, Biện gia ta cửa hàng trải rộng kinh thành, lũng đoạn toàn bộ ngành vải vóc, bài bạc, ngay cả hoàng đế cũng nể mặt cha ta, nếu thật sự phải lên công đường cũng không thể rơi xuống thế hạ phong, lại nói, là hắn vô lễ trước, chẳng trách ta được.”

Biện gia? Cẩm Dạ có chút đăm chiêu, hình như đã từng nghe qua Tống Chính Thanh đề cập tới vài lần, thật là nhà giàu số một số hai trong kinh thành, cấu kết với quan lớn cũng không phải chuyện không có khả năng.

Chẳng qua cho dù nói như thế nào, tên Nghiêm Tử Trạm kia tại triều đường hô mưa gọi gió, chỉ là một tiểu thương tất nhiên hắn sẽ không đặt ở trong mắt, tiểu thư Biện gia này không khỏi cũng quá tự tin. Đối với hoàng tộc mà nói, một kẻ là thần tử phụ chính quyền khuynh hướng dã, mà một kẻ khác là hoàng thương tốn chút thời gian có thể bồi dưỡng ra, bên trọng bên khinh liếc mắt một cái đã biết.

“Cô nương, không bằng thôi đi.” Cẩm Dạ thở dài: “Tiếp tục dây dưa như thế cũng không phải biện pháp tốt, mới vừa rồi…… Ách, phu quân ta xuống tay hơi nặng, như vậy đi, ngày khác nhất định ta sẽ tự mình đăng môn đến thăm.”

Nghiêm Tử Trạm dùng sức ấn thái dương: “Thật sự ta không nghe nổi nữa.”

“Thiếu gia, sắc mặt người thật khó coi.” Xa phu thật cẩn thận liếc mắt chủ tử, lại nói: “Có phải người lo lắng thiếu phu nhân bị nha đầu hùng hổ kia bắt nạt hay không?”

Còn có ai bắt nạt nàng! Nàng không đi bắt nạt người khác đã là Phật tổ phù hộ .

Nghiêm Tử Trạm mím môi: “Tích Kì.”

Bóng đen vụt qua.

Xa phu há hốc mồm, Tích hộ vệ đi ra khi nào, vì sao mình vẫn không phát hiện, quả nhiên, quả nhiên là cao thủ……

Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói: “Giải quyết toàn bộ, bịt miệng bọn họ lại, trước khi mặt trời lặn ta phải hồi cung một chuyến, không cần lãng phí thời gian nữa.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Từ từ, trước thay ta điểm huyệt nàng lại.”

Cẩm Dạ đột nhiên sợ hãi trong lòng, ‘nàng’ này sẽ không là mình đi?

Tích Kì nhanh chóng đi đến, hơi hơi cúi gập thắt lưng: “Thiếu phu nhân, đắc tội.”

Cẩm Dạ nhắm mắt lại, động lực phản kháng cũng không có, hắn và nàng hai người võ công chênh lệch quá xa, không cần phải lãng phí sức lực, lo lắng trước mắt, chẳng qua sợ tên Nghiêm Tử Trạm kia lại nghĩ ra chủ ý chết tiệt nào……

“Chàng điểm huyệt của ta làm gì? Chẳng phải theo giúp ta lại mặt sao?”

“Bỗng nhiên ta muốn đến một nơi.” Nghiêm Tử Trạm cười đến cổ quái, đi tới bên người Cẩm Dạ, chần chừ một hồi lâu, mới nâng tay ôm nàng lên xe ngựa, đầu gối còn chưa dính vào nhuyễn tháp, hắn đã buông rảnh tay, tùy ý nàng hoa hoa lệ lệ ở bên trên lăn hai vòng.

“Chàng đúng là kẻ vô liêm sỉ không biết thương hương tiếc ngọc.” Cẩm Dạ tức giận đến mức chửi ầm lên.

“Cứ việc mắng.” Nghiêm Tử Trạm cười cười, đứng dậy ngồi vào vị trí của xa phu: “Để nàng cảm kích việc ta săn sóc như vậy, ngày thứ hai sau khi thành hôn đã riêng mang nàng đi ngao du chốn cũ, giá –”

Xe ngựa cuốn bụi mà đi.
Bình Luận (0)
Comment