Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 4

“Đại, đại nhân, Cửu Vương gia đã chờ ở ngoài phòng!” Thấy Nghiêm Tử Trạm nhắm mắt như trước, thị vệ bất đắc dĩ, kiên trì nói lại một lần.

“Mắc bệnh, không gặp.”

“Nhưng, nhưng mà……” Thị vệ nơm nớp lo sợ quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức ngay cả nói cũng không rõ ràng lắm, một bên là Tể tướng quyền khuynh hướng dã, bên kia là Vương gia phụ chính chưởng quản binh quyền, trước mắt cho dù đắc tội bên nào cũng chỉ còn đường chết.

[quyền khuynh hướng dã: nắm quyền lực cả trong dân chúng lẫn triều đình]

Cư nhiên ngay cả hoàng thân quốc thích cũng có thể cự tuyệt rõ ràng như vậy, Cẩm Dạ khó nén kinh ngạc, không dấu vết lại lần nữa liếc mắt một cái đánh giá hắn, thấy sắc mặt người này càng lúc càng khó coi, nàng không dám trì hoãn nữa, vội vàng cúi đầu, ai ngờ ngón tay vừa mới tiếp xúc đến cầm huyền đã thấy khí lạnh dâng lên, cảm giác lạnh lẽo thấu xương dọc theo đầu ngón tay chậm rãi chui vào tứ chi bách hải.

[tứ chi bách hải: hai tay hai chân, bách hải – trăm xương]

Hướng Sinh Cầm!

Nàng phản xạ định rụt tay lại, biết vậy nên sởn gai ốc, cây cầm này quả thật chế thành từ tơ vàng, gỗ lim cùng hàn băng huyền thiết, cầm huyền sắc bén cứng cỏi, nữ tử tầm thường khó có thể khống chế, mặc dù đeo móng giả cũng bị gây thương tích, khi còn trẻ nàng từng theo phụ thân đi yến hội, chính mắt thấy một nhạc công bị bắt đàn cầm này mà phế đi một đôi tay…… Sau, cảnh tượng thân cầm vấy máu làm cho nàng liên tiếp ác mộng vài ngày, thậm chí còn lơi lỏng cầm kĩ*.

[*lơi lỏng việc học đàn]

Trí nhớ không tốt đẹp lại lần nữa hiện lên trong đầu, Cẩm Dạ cắn môi, tay cứng đờ giữa không trung.

Nghiêm Tử Trạm hít sâu một hơi, không còn chút kiên nhẫn,“Tích Kì.”

“Có thuộc hạ.” Thân ảnh cao lớn từ nơi tối đen đi ra, từng bước tới gần. Một bên mặt không trọn vẹn hiện dấu vết bị lửa tổn thương, vết sẹo to lan tràn đến cổ, ánh mắt của người đàn ông tên gọi Tích Kì này lặng như nước, ngay cả tiếng nói chuyện cũng không mang chút độ ấm.

Ngửi được uy hiếp bất thường, Cẩm Dạ phòng bị, tạm thời xem hắn xử trí nàng thế nào, nếu thực không trốn thoát kiếp họa này, tất nhiên nàng sẽ không chịu ngồi chờ chết.

Tiếng bước chân cực có quy luật, phán đoán theo tiếng hít thở, nàng hiểu được võ nghệ đối phương tuyệt đối hơn mình.

Tiếp theo, Tích Kì ra tay không cố kỵ chút nào, Cẩm Dạ phản ứng cực nhanh, nghiêng đầu, một tay chống đỡ, nhìn như chật vật kì thực lại nhẹ nhàng tránh thoát. Bất đắc dĩ đang muốn đứng lên thì làn váy vướng vào cầm huyền, nàng kinh hô một tiếng, mất trọng tâm –

Trong một thoáng, tiếng vải vóc bị xé rách rõ ràng truyền vào tai ba người ở đây. Váy dài nguyệt sắc từ đùi vỡ ra, ngang tới đầu gối, hai chân trơn bóng nhìn một cái không sót gì.

Cẩm Dạ chỉ cảm thấy máu vọt thẳng lên mặt, giờ phút này dù trấn định như nàng cũng mất bình tĩnh, một tay ôm đầu gối ngồi xổm xuống, một tay bối rối muốn giật lấy miếng vải vắt vẻo nơi nào.

Nghiêm Tử Trạm mị mắt, nhìn nàng nằm ở nơi đó, chật vật như vậy, trong người chậm rãi nảy sinh khoái ý, ngay cả chứng đau đầu nguyên bản khó có thể chịu được cũng tốt hơn rất nhiều. Cô gái này dung mạo không sâu sắc, không xin khoan dung không chạy trốn, ra vẻ trấn định lại khó nén quật cường, không thể không nói, đã lâu rồi hắn không gặp được con mồi thú vị như vậy.

“Có lẽ, cô đáng giá để ta ngoại lệ.” Hắn hơi hạ thắt lưng, một phen kéo lấy tóc nàng, tăng thêm lực đạo trên tay, làm cho nàng không thể không ngửa mặt nhìn thẳng hắn.

Một khắc ấy, Cẩm Dạ rõ ràng nhìn thấy tàn nhẫn trong mắt hắn, ánh mắt đẹp như vậy, dài mâu nùng tiệp, lại ngoài ý muốn thích hợp với vẻ thị huyết.

[dài mâu nùng tiệp: mắt hẹp dài, mi dày]

Đây rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào……

Nàng chịu được đau đớn kịch liệt từ da đầu truyền đến, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên khóc thành tiếng:“Đại nhân, xin tha cho tiểu nữ, tiểu nữ mạng tiện, không đủ để bẩn tay đại nhân, cầu xin đại nhân tha mạng, cầu xin đại nhân tha mạng……” Nàng nước mắt tung hoành, gào khóc, yếu đuối.

“Tích Kì, lôi ra ngoài.” Nghiêm Tử Trạm bỗng nhiên không còn hưng trí, ghét bỏ tay ra.

“Vâng”

Cẩm Dạ cúi đầu, hai chân cuộn lại, vẫn không nhúc nhích mặc người bài bố, làn da trắng nõn bị mặt sàn mã não gập ghềnh vạch ra vài miệng vết thương, máu tươi trào ra, nhiễm đỏ làn váy túm trong tay nàng.

“Chẳng phải Nghiêm tướng ôm bệnh nằm giường sao? Như thế nào còn có hưng trí tốt như vậy.” Thanh âm nhàn tản tự đắc từ phía sau cửa truyền đến.

Nghiêm Tử Trạm kéo dài khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử áo xanh không mời mà đến.

“Chậc chậc, chẳng phải ngươi thích bàng quan sao? Sao lần này lại tự mình động thủ tra tấn cô gái nhu nhược thế này……” Trì Nguyệt Hằng xòe quạt giấy che trước mũi, mùi máu tươi khắp phòng ngửi vào làm người ta không thoải mái.

“Cửu Vương gia.” Tích Kì trải qua bên người hắn, gập thắt lưng.

“A, trước mắt ngươi đang không tiện, miễn lễ đi.” Trì Nguyệt Hằng tò mò nhìn cô gái áo rách quần manh trước mắt, cả người nàng đều là không khí trầm lặng, cánh tay bị người khác túm lấy, kéo dài trên mặt đất. Khi đi qua một bình hoa cổ, Tích Kì cũng không biết tránh né, cứ như vậy làm cho chân nàng quệt lên giá gỗ phía dưới, ngay sau đó bình hoa lung lay sắp đổ, một lát đã nện trên người nàng……

‘Tê’ — nhất định rất đau.

Trì Nguyệt Hằng hít một ngụm khí lạnh, nàng kia lại đột nhiên giật giật, hắn lơ đãng nhìn vào ánh mắt nàng, chỉ một cái chớp mắt, đã bị sát khí lan rộng trong đó làm cho kinh hãi, cảm xúc mãnh liệt như vậy, ngay cả đôi đồng tử màu đen cũng đỏ đậm, cừu hận rục rịch kêu gào, gần như sẽ phá vỏ mà ra.

Hắn sửng sốt sau một lúc lâu, lập tức bước nhanh tới chỗ Nghiêm Tử Trạm, hướng về người phía sau cười cổ quái. Hắn thật sự có dự cảm, nếu hôm nay cô gái này may mắn sống sót, như vậy Nghiêm đại Tể tướng có một ngày sẽ vì nàng mà chịu đủ tàn phá.

Nghiêm Tử Trạm tiếp tục trở lại ghế thái sư, châm chọc nói:“Hình như Cửu Vương gia rất rảnh, suốt ngày không có việc gì lại đến biệt viện của thần.”

“Cũng không phải –” Trì Nguyệt Hằng thu quạt giấy,“Bổn vương đi tới tướng phủ trước, phát giác trong tòa nhà lớn hoa lệ như vậy lại lạnh lùng, thế này mới đoán ngươi ở trong đây.”

Nghiêm Tử Trạm nhếch mi, ngoài cười nhưng trong không cười nói:“Không biết Cửu Vương gia có gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám nhận.” Hắn tùy tay kéo lấy một cái ghế dựa, tiêu sái ngồi,“Bổn vương chỉ đến tâm sự chuyện nhà với Nghiêm tướng mà thôi.”

Nghiêm Tử Trạm nhíu mi tâm, không kiên nhẫn nói:“Cửu Vương gia có chuyện cứ nói thẳng là được.”

Trì Nguyệt Hằng cũng không giận, mỉm cười:“Không biết hôm qua lâm triều những tấu chương Nghiêm đại nhân phụ tá Hoàng Thượng phê đã phê xong chưa? Có ấn tượng với trận lũ lụt Thương Châu hay không?”

Nghiêm Tử Trạm đứng thẳng dậy, tay trái vuốt ve cổ tay áo, chậm rãi nói:“Thần tựa hồ không nhìn thấy tấu chương này.”

“Thật không?” Trì Nguyệt Hằng buông mắt, thanh âm lập tức lạnh vài phần:“Hoàng đế tuổi còn nhỏ, Nghiêm tướng thân kiêm chức Thái Phó, không nên để hắn nghịch ngợm, sao có thể lấy quốc gia đại sự làm trò chơi, ngay cả tấu chương cũng đánh mất!”

Nghiêm Tử Trạm cười lạnh một tiếng:“Việc này Cửu Vương gia không cần giao cho những người khác, chân tướng sự tình như thế nào, lòng ngươi lòng ta biết rõ ràng.”

Trì Nguyệt Hằng lắc lắc cây quạt, làm như lầm bầm lầu bầu:“Nghiêm tướng hoài nghi bổn vương, bổn vương hoài nghi Nghiêm tướng, ngươi nói xem, nên làm thế nào cho phải……” Dừng một chút, hắn vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ nói:“Hay là, kỳ thật không hai chúng ta làm?”

“Công phu quanh co lòng vòng của ngươi xem ra đã nâng cao một bậc.” Nghiêm Tử Trạm híp mắt đẹp, ngay cả tôn xưng cũng giảm đi, nói thẳng:“Nếu ngươi hoài nghi người nọ, nên đi phủ ông ta gây sự, làm gì lãng phí thời gian ở chỗ ta.”

Trì Nguyệt Hằng khoa trương thở dài một hơi:“Lão hồ ly Tống Chính Khanh Nội các thủ phủ rất lợi hại, bổn vương cũng muốn nghe ý kiến của Nghiêm tướng.”

“Vì sao ta phải giúp ngươi?” Nghiêm Tử Trạm ấn thái dương, ngay cả nhìn cũng lười nhìn đối phương liếc mắt một cái, tự nhắm mắt lại.

“Lý do rất đơn giản.” Trì Nguyệt Hằng để sát vào, nghiêm trang nói:“Có câu nói như vậy, kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu của ta. Nghiêm tướng cùng bổn vương, tuyệt đối nên kết thành đồng minh.”

Nghiêm Tử Trạm trầm mặc, thật lâu sau mới khẽ cười nói:“Không sợ bị ta bị cắn ngược một cái sao?”

Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:“Tống Chính Thanh mơ ước địa vị của Nghiêm tướng không phải chuyện một sớm một chiều, bên trọng bên khinh, Nghiêm tướng nên phân định rõ ràng.”

“Ngươi sai rồi.” Nghiêm Tử Trạm dương môi thành một độ cong châm chọc:“Ông ta mơ ước không phải vị trí của ta, ông ta mơ ước thiên hạ họ Trì của ngươi.”

“Như vậy Nghiêm tướng thì sao?”

“Ta?”

Hai người đối diện mà cười, ai cũng không nói tiếp.

Khi Cẩm Dạ bị kéo dài tới hậu viện, nơi đó đã đào vài hố sâu, vài hoa khôi nhìn thấy lúc trước vặn vẹo che mặt, thi thể nằm ngang nằm dọc ở bên trong, thật là khủng bố.

Lúc này đã là nửa đêm, mưa to chuyển thành giọt mưa thưa thớt, trong không khí tràn ngập máu tanh cùng hơi thở bùn đất. Tích Kì buông tay ra, thân hình cô gái liền mềm nhũn ngã xuống, hắn rút trường kiếm, chỉ vào chóp mũi nàng, thấp giọng nói:“Thật có lỗi.”

Vừa nghe thấy những lời này, Cẩm Dạ tự biết biện pháp nín thở giả chết không thể tiếp tục, cố nén đau xót trên đùi xoay người ngồi dậy, khóc nói:“Huynh có thể không giết ta sao?” Mu bàn tay ở sau người, nàng gắt gao nắm mảnh vỡ bình hoa mới vừa rồi vụng trộm che giấu.

“Cô sẽ nói ra ngoài.”

Cẩm Dạ liều mạng lắc đầu:“Ta sẽ không, ta sẽ không, tối nay ta cùng cha ta ở góc đường mở quán, trời mưa trở về nhà, căn bản không tới con phố này!”

Tích Kì trầm ngâm sau một lúc lâu, vẫn là một câu kia:“Thật có lỗi.”

Cẩm Dạ lau nước mắt, nhẹ giọng nói:“Ta có thể nhắc lại một yêu cầu sao?”

Có lẽ bởi vì cô gái này đã chết đến nơi vẫn không tâm thần như vài vị kia, Tích Kì khó được có lòng tốt đáp ứng:“Nói đi.”

“Sau khi ta chết, có thể xin huynh gửi một lời nhắn cho cha ta hay không, nói con gái bất hiếu, không thể tiếp tục hầu hạ cha ……” Nói không thành lời, nghẹn ngào đứt quãng, đủ để làm người nghe động lòng.

Tích Kì quay đầu đi, thời gian lâu làm cho Cẩm Dạ nghĩ đến hắn có thể thả nàng về nhà .

“Được, ta đáp ứng cô.” Kiếm của hắn một lần về vị trí.

Tốt như vậy, tử chiến đến cùng.

Cẩm Dạ ngừng thở, ánh mắt cũng không dám nháy, rõ ràng nàng nghe thấy tim mình đập tần suất liên tục tăng lên…… Càng như vậy, đầu óc càng trở nên bình tĩnh, thậm chí nàng có thể tỉ mỉ đoán trước vài chiêu thức xuất kiếm của hắn, tay ở phía sau lặng lẽ khoa tay múa chân, lo lắng như thế nào có thể làm cho hắn đánh mất năng lực hành động trong nháy mắt.

“An tâm…… ra đi đi.” Tích Kì rốt cục ra tay.

Kiếm phong lãnh liệt, nghênh diện mà đến.

Cẩm Dạ chỉ hơi hơi nghiêng đi nửa người, mũi kiếm dị thường sắc bén xẹt qua cánh tay của nàng, tạo thành một vết thương sâu đến tận xương. Nàng đau đến mức gần như sắp ngất, miễn cưỡng chống tay lui về phía sau, biết rõ là vô bổ, vẫn như cũ không chịu buông tha.

Ánh mắt Tích Kì nhìn nàng tràn ngập cảm xúc phức tạp, do dự sau một lúc lâu.

Chỉ một lúc lâu như vậy, đầu tường bỗng nhiên xuất hiện một bóng người…… miếng vải đen thật dài cuốn lấy thắt lưng cô gái, lưu loát rời đi.

Tích Kì cất bước đuổi theo hai bước về phía trước, nửa đường lại dần dần thả chậm tốc độ.

Trường kiếm rời tay, chạm rãi đâm vào bùn.
Bình Luận (0)
Comment