Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 183

Nhìn thấy dòng ghi chú hiển thị trên dãy số, Thời Ngọc Thao chau mặt nhíu mày trong vô thức, cuộc gọi bất ngờ này là của mẹ anh gọi đến.

Thời Ngọc Thao cố nén nỗi bất an nhấn và nút nghe máy, điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Ngọc Thao, bây giờ có bận việc gì ở công ty không con?”

“Con vừa mới họp xong.” Thời Ngọc Thao đáp, giơ tay xoa xoa ấn đường, lại hỏi: “Sao vậy mẹ? Có chuyện gì sao?”

Advertisement

Giọng nói dịu dàng của mẹ Thời nghiêm túc hơn: “Đúng là có chút chuyện, Ngọc Thao à, những tin tức trên mạng hôm nay là sao đây? Chuyện của con và An Lâm không phải đã là chuyện của mấy năm trước rồi à? Sao đột nhiên bây giờ lại bị đám chó săn đó moi ra vậy? Còn cô Đường Du Nhiên đó là bạn gái bây giờ của con sao?”

Thời Ngọc Thao nghe lời này của mẹ, tim đập đánh bộp một tiếng, lập tức nhíu chặt mày, nghĩ đến mấy cuộc gọi nhỡ của Đường Du Nhiên gọi cho mình, sắc mặt Thời Ngọc Thao trầm xuống vài phần, vội trả lời mẹ Thao đang ở đầu dây bên kia: “Mẹ à, con có việc gấp, đợi làm xong con gọi giải thích cho mẹ sau nhé.”

Advertisement

Mẹ Thao nghe thấy giọng nói lo lắng không yên của Thời Ngọc Thao cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ đáp “được” một tiếng rồi ngắt máy.

Điện thoại của mẹ Thao vừa ngắt, Thời Ngọc Thao lập tức gọi lại cho Đường Du Nhiên, kết quả bất ngờ là không nối máy được.

Thời Ngọc Thao càng nhíu chặt mày hơn, vội nhìn sang Ứng Hạo Vũ đang đứng bên cạnh, nói: “Ứng Hạo Vũ, cậu điều tra xem trên mạng có những tin tức nào liên quan đến Đường Du Nhiên!”

Ứng Hạo Vũ nhìn thấy sắc mặt ẩn chút khó coi của giám đốc, không dám chậm trễ tự mình đi điều tra ngay.

Lúc Ứng Hạo Vũ điều tra thì phía bên kia cảnh sát đã gỡ hết hot search trên weibo xuống rồi, ba từ Đường Du Nhiên cũng đã trở thành từ bảo mật, Ứng Hạo Vũ trực tiếp gọi điện cho người phụ trách bên phía weibo hỏi han, tức thì nhận ngay tin tức dọa người, không dám chậm trễ vội báo tin mới thu được cho Thời Ngọc Thao biết.

“Cậu Thời, không hay rồi! Một tiếng trước đột nhiên có một tên chó săn đăng tải một loạt hình chụp của cậu và cô An Lâm bên nhau lúc trước lên weibo, tung tin nói cậu là bạn trai của cô An Lâm.”

Ứng Hạo Vũ nói xong, dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Những tin mật này đã nhanh chóng lên hot search, kết quả không bao lâu sau tên chó săn đó lại tung hình lúc cậu và cô Đường bên nhau, hơn nữa còn cố tình bôi nhọ Đường Du Nhiên, nói cô Đường là kẻ thứ ba, là thủ phạm phá hoại tình cảm giữa cậu và cô An Lâm. Tin tức bôi nhọ cô Đường vừa tung ra ngay tức khắc đã khiến cho đám fans của cô An Lâm ùn ùn kéo đến, bình luận bằng những lời mắng nhiếc chửi rủa cô Đường, cộng đồng mạng còn mò ra info của cô Đường. Toàn bộ tư liệu cá nhân của cô ấy đều bị công bố trên mạng, đến những thông tin riêng tư như địa chỉ nhà, địa chỉ công ty, weibo, toàn bộ đều bị tung ra ngoài.”

Thời Ngọc Thao nghe vậy, ấn đường giật tăng tăng, mười ngón tay sớm đã nắm chặt thành nắm đấm. Dù Thời Ngọc Thao không đọc được những bình luận trên mạng đó, nhưng nghĩ thôi cũng đủ để tưởng tượng ra bạo lực mạng đáng sợ đến mức nào!

Hơn nữa địa chỉ công ty cũng đã bị lộ, sẽ mang đến mối họa ngầm uy hiếp đến sự an toàn của Đường Du Nhiên!

Thời Ngọc Thao nhíu chặt mày nói với Ứng Hạo Vũ: “Lập tức kêu người ẩn hết toàn bộ những tin tức liên quan đến Đường Du Nhiên lại ngay!”

Thời Ngọc Thao vừa dứt lời Ứng Hạo Vũ đã vội vàng nghe điện thoại: “Cậu Thời, người bên phía cảnh sát đã gỡ toàn bộ hot search liên quan đến cô Đường, có vẻ như bên phía cô Đường đã tự báo cảnh sát rồi.”

Thời Ngọc Thao vừa nghe nói đã báo cảnh sát rồi, trái tim như ngừng lại một nhịp, nhất định bên phía Đường Du Nhiên đã xảy ra chuyện gì nên mới báo cảnh sát!

Thời Ngọc Thao trầm mặt lại, đôi mày nhíu chặt cầm lấy chìa khóa sải bước ra ngoài, đầu không ngoảnh lại, vừa đi vừa nói với Ứng Hạo Vũ: “Ứng Hạo Vũ! Cậu ở lại công ty, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!”

Thời Ngọc Thao phóng thẳng một mạch vượt qua ba cây đèn đỏ, chạy đến công ty Đường Du Nhiên bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Nhưng giờ đây, Thời Ngọc Thao từ phía xa xa đứng nhìn Đường Du Nhiên nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày nhíu lại có vẻ rất khó chịu, quần áo trên người lấm lem dơ bẩn, khiến cho Thời Ngọc Thao phải nghiến răng nghiến lợi!

Anh vẫn đến trễ! Đáng lẽ anh phải đến sớm hơn một chút! Lúc Đường Du Nhiên gọi điện đến cho anh nhất định trong lòng cô đang rất sợ hãi.

Thời Ngọc Thao sắp hối hận muốn chết rồi, hận thời gian không thể xoay ngược trở lại, anh nhất định có thể kịp lúc nghe điện thoại của Đường Du Nhiên, kịp thời phi đến trước mặt cô.

Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Thao không nhịn được, cẩn thận đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên.

Tay còn lại khẽ vuốt lấy gương mặt nhỏ của cô, cúi người hôn lên trán cô một cái.

Vì không muốn đánh thức Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao cố ý ra ngoài phòng bệnh gọi điện.

Trước tiên là gọi cho dì Linh, kêu dì Linh đem vài bộ đồ sạch đến bệnh viện cho Đường Du Nhiên mặc.

Lại gọi điện cho Ứng Hạo Vũ.

Ứng Hạo Vũ nghe máy rất nhanh, Thời Ngọc Thao vẻ mặt trầm ngâm, sắc mặt vô cùng khó coi, nói: “Ứng Hạo Vũ, lập tức đi thăm dò tên chó săn nào tung ra chuyện này! Bất luận dùng cách nào, cậu nhất định cũng phải lôi đầu người nào đã làm chuyện này ra cho tôi!”

“Bất luận là ai, dám đụng đến Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nó!”
Bình Luận (0)
Comment