Cấm Động Tâm

Chương 42


Dưới chân giường được trãi thảm lông rất dày, Giang Ngu quỳ rạp trên mặt đất, trán đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải góc tủ đầu giường, cô ấy phát ra một tiếng ai hô, bưng kín bụng nhỏ.

"Đau...."
Nhất thời không thể động đậy.

Trong phòng duỗi tay không thấy năm ngón, Trình Tô Nhiên kinh hồn chưa định mà bò dậy, quay người một cái luống cuống xuống giường, túm lấy một cuốn giáo trình chuyên ngành vừa to vừa dày đi qua, rồi sau đó liền nghe thấy tiếng than nhẹ của nữ nhân.

Thanh âm này-----
Chị?
Cô sửng sốt, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo lại, sờ đến ven tường, mở đèn lên, phòng ngủ trong phút chốc sáng tỏa.

Nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất, áo ngủ tơ lụa màu đỏ tím rộng thùng thình bọc lấy thân thể hơi cuộn, tóc dài che khuất khuôn mặt, trông rất là chật vật.

".....Chị?" Trình Tô Nhiên mở to hai mắt, cuống quýt tiến lên đỡ lấy cô ấy.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi....!Chị, em không biết là chị, em cho rằng tối hôm nay chị sẽ không đến...."
Giang Ngu được đỡ ngồi dậy, trên bụng từng trận động đau, cái trán cũng truyền đến bén nhọn đau đớn, một cái tay khác giơ lên sờ lấy trán, làn da nguyên bản bóng loáng giờ lại có chút cộm lên, nóng rát mà đau.

Bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.

"Chị....! Chị không sao chứ? Em, em đá đến chỗ nào của chị? Bụng sao....." Trình Tô Nhiên đè lên cái tay đang che trên bụng của cô ấy, nhất thời hoảng loạn vô thố.

Đã hơn nửa đêm, cô ngủ đến mơ mơ màng màng, đầu óc nửa mê nửa tỉnh, trong phòng lại đen như mực không thấy cái gì, mới vừa rồi trong nháy mắt còn tưởng là kẻ bắt cóc xông vào, dưới tình thế cấp bách căn bản là không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết theo bản năng giơ một chân dùng sức đá qua.

Ai biết liền đem người đá xuống giường.

Cô cũng không biết bản thân thế nhưng lại có sức lực lớn đến vậy, đoán rằng, chị ấy khẳng định là bị thương không nhẹ.

Có lẽ đã....!tổn thương đến nội tạng rồi chăng? Tỷ như vỡ cái gì? Chảy nhiều máu?
Trình Tô Nhiên càng nghĩ càng sợ hãi, thanh âm hơi hơi phát run: "Chị, chúng ta đi bệnh viện...." Hai tay cô nâng dưới nách Giang Ngu, ý đồ muốn đem người bế lên, nhưng lúc này lại không có chút sức lực nào, chỉ cảm thấy người này giống như quả cân nặng trĩu.

Giang Ngu lại mượn lực của bản thân đứng dậy, đẩy cô ra, run run rẩy rẩy vào phòng tắm, cấp bách mở đèn lên, tiến đến trước gương.

Một vết thương khoảng ngón tay cái thình lình xuất hiện ở trên trán.

Tủ đầu giường được thiết kế tương đối bén nhọn, đại khái là lúc vừa mới rớt xuống giường đập trúng cắt qua da, toát ra tinh tinh điểm điểm tơ máu.

Tuy rằng chỉ là vết thương nhỏ, không quá nghiêm trọng, nhưng ngày kia cô ấy có một cái quảng cáo phải chụp, bộ dạng này căn bản là không có cách nào đứng trước ống kính, đảo loạn nguyên bản kế hoạch công tác, còn kéo theo thời gian chậm trễ xuống, quan trọng nhất chính là mất rất nhiều thời gian quý báu.

"Chị...." Trình Tô Nhiên đứng ở cửa, muốn tiến lại nhưng không dám, trong lòng bồn chồn căng thẳng.

Giang Ngu xoay người.

Trình Tô Nhiên thoáng nhìn vết thương trên trán cô ấy, há hốc vì kinh ngạc, "Trên đầu chị....." Ngón tay vương ra lại thu hồi, môi mím lại nói, "Em đi mua thuốc!"
Cô gái nhỏ xoay người chạy ra bên ngoài.

"Trở lại."
Giang Ngu chậm rãi đi qua, bắt lấy tay cô gái nhỏ, "Trễ như vậy, đi nơi nào mua?"

Cửa nhà vệ sinh hẹp, hai người mặt đối mặt đứng ở đó, cô ấy cao gần 1 mét 8 cao hơn Trình Tô Nhiên nửa cái đầu, chặn đi mảng lớn ánh sáng, mang đến một cổ cảm giác áp bách mãnh liệt.

Trình Tô Nhiên lui về sau một bước, lưng dựa lên cửa, không thể không ngẩng đầu nhìn cô ấy, giống như một gà con bị diều hâu đuổi theo phải thu mình trốn vào một góc.

"Hẳn là tiệm thuốc vẫn còn mở cửa...."
"Nếu không mở thì sao?"
"...."
Cô gái nhỏ cắn môi dưới, lo lắng mà nhìn cái trán của cô ấy, ánh mắt vô thố lại tự trách.

Giang Ngu cõng lấy ánh sáng, biểu tình đen tối không rõ, cô ấy lẳng lặng mà nhìn cô gái nhỏ trong chốc lát, chạm được một phân lo lắng trong đôi mắt kia, tâm đột nhiên nhảy lên.

Hửm?
Bạn nhỏ là đang lo lắng sẽ bị cô ấy trách sao?
Hay là...!
Ý niệm mơ hồ chợt lóe lên rồi biến mất, mỏng manh đến khó có thể phát hiện, cũng không kịp bắt giữ lấy.

Giang Ngu thu hồi suy nghĩ, buông tay ra, xoay người đi đến phòng khách, cầm lấy máy bàn gọi vào điện thoại nhân viên phục vụ.

Trình Tô Nhiên đi theo cô ấy ra ngoài, bừng tỉnh đại ngộ, lúc này nhận ra bản thân thật ngốc.

Sau đó, có người đưa thuốc đến.

"Đi rửa tay." Giang Ngu nhìn cô gái nhỏ đứng ngốc ở đó, trở lại mép giường ngồi xuống.

Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn đi đến phòng tắm rửa tay thật sạch, nhận lấy thuốc mỡ Giang Ngu đưa, mở đóng gói ra, đọc đại khái một lần hướng dẫn sử dụng.

Chân sau của cô quỳ gối trên sô pha, một chân khác đứng, cúi đầu lấy ra một ít thuốc lên đầu ngón tay, thật cẩn thận nâng tay lên, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên trán Giang Ngu.

Khoảng cách gần, da thịt hồng nhạt chảy ra tơ máu đỏ sậm, nhìn thấy ghê người.

Trình Tô Nhiên không tự giác nhíu mày lại, tâm có chút bị nắm, giống như người bị thương không phải cô ấy mà là cô, trên trán cũng ẩn ẩn cảm thấy đau.

Cô làm hại chị ấy phá tướng.

Nếu như vừa rồi có thể bình tĩnh một chút, không hoảng loạn xúc động như vậy, thì cũng sẽ không làm bị thương chị ấy.

Sao cô lại có thể không cẩn thận như vậy...! Giận dỗi cái gì, ủy khuất cái gì, sớm đã bị cô ném ra sau đầu, chỉ còn lại tràn đầu là đau lòng cùng tự trách.

Đêm dài yên tĩnh, quang ảnh thưa thớt, bên trong phòng ngủ tràn ngập tiếng hít thở của cả hai.

Thuốc mỡ khiến cho vết thương bớt đi phần nào đau đớn, tầm mắt Giang Ngu hướng về phía trước, nhìn vào áo ngủ rộng mở của cô gái nhỏ, xương quai xanh như ẩn như hiện, cần cổ trắng nõn tinh tế.

Lại nhìn lên trên, là chiếc cằm nhỏ tiêm xảo, cánh môi phấn mỏng, chiếc mũi thanh tú, cuối cùng là rơi vào cặp con ngươi thanh thấu ngập nước.

Ánh mắt Giang Ngu hơi tối, đôi tay vòng lấy eo cô, hơi dùng chút lực, đem người ấn ngồi trong lòng ngực mình.

"Chị-----" Trình Tô Nhiên kinh hô một tiếng, dừng tay lại, ánh mắt chạm đến dục niệm không chút nào che dấu bên trong đôi mắt của cô ấy, không khỏi đỏ mặt lên, "Thuốc vẫn còn chưa bôi xong đâu."
"Còn phải bôi bao lâu nữa?"

"Nhanh thôi."
Giang Ngu ừ một tiếng, ý bảo tiếp tục, Trình Tô Nhiên lại lấy ra ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, lại thoa một lần nữa, mới nhỏ giọng nói: "Được rồi, chị, em đi rửa tay."
Sau khi rửa tay xong trở ra, cô chủ động tiến đến ngồi ở trên đùi Giang Ngu, một bàn tay bị nắm lấy, lôi kéo che lấy bụng nhỏ của cô ấy.

"Rất đau," Giang Ngu nhắm mắt lại, môi mỏng cọ cọ lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn, "Em giúp tôi xoa một chút."
Lòng bàn tay cách chất vải tơ tằm cảm nhận được độ ấm, nóng bỏng rót vào trong cơ thể, Trình Tô Nhiên thoáng chốc mặt đỏ tới tận mang tai, muốn rút trở về, rồi lại bởi vì lời nói của Giang Ngu mà đau lòng không thôi, vụng về xoa nhẹ lên.

"Hay là đi bệnh viện khám thử đi, em, em sợ...."
"Sợ cái gì?"
"Vạn nhất có tổn thương bên trong thì thật không tốt."
Giang Ngu cười nhẹ một tiếng, nói: "Nếu có bị thương bên trong, tôi còn có thể ngồi ở đây sao? Tiểu đồ ngốc."
"Nhưng trên trán của chị...." Trình Tô Nhiên áy náy mà nhìn vết thương kia.

Lời này còn chưa nói xong, thân thể đột nhiên ngửa ra sau, không kịp phòng bị rơi vào đệm chăn mềm mại, phía trên áp xuống một cái bóng lớn, chặn lấy ánh sáng.

Giang Ngu hôn lấy môi cô.

"Ưm-----"
Hơi thở rót vào trong cơ thể ở giữa răng môi chảy xuôi, tựa như có dầu lửa củi đốt, nhanh chóng thiêu lên.

Trình Tô Nhiên khép mắt lại, hai tay mềm mại mà bám lấy bả vai Giang Ngu, chủ động đón lấy, cơ thể dần dần bốc lên cảm giác khô nóng quen thuộc.

Cô phảng phất nghe thấy linh hồn của mình đang kêu gào, điên cuồng tưởng niệm.

Tưởng niệm thanh hương diên vỹ của người phía trên, tưởng niệm cô ấy nhiệt tình như hỏa ôm lấy cô hôn, tưởng niệm từ trong ánh mắt của cô ấy nhìn thấy bản thân mình, tưởng niệm cả cơ thể của cô ấy.

Cho dù cô ấy là một ngọn lửa nguy hiển, tùy thời đều có thể đem cô thiêu thành tro tàn...!
Áo ngủ rơi xuống đất.

Còn lại, đều giống như nhau, cánh tay Giang Ngu tựa như đường cong parabol mà di chuyển.

Giang Ngu phất khai tóc mái hai bên má cô gái nhỏ, hô hấp nặng hơn vài phần, lại không nóng nảy, mà là cố ý chậm rãi trêu đùa cô.

Ngón tay thon dài uyển chuyển nhẹ nhàng như lông chim, lướt qua mà không vào, mang theo một trận ngứa ngáy.

Phòng ngủ giống như chìm vào u quang biển sâu yên tĩnh, một chút ánh sáng cũng không có, mí mắt Trình Tô Nhiên gục xuống, mơ mơ màng màng, cắn chặt khớp hàm run rẩy cùng rung động, nhưng cũng vô pháp chịu đựng.

"Ngày hôm qua tại sao lại không nói ngủ ngon?" Giang Ngu thì thầm bên tai cô.

"Hôm nay cũng chưa nói chào buổi sáng."
Trình Tô Nhiên cật lực khắc chế thanh âm, gian nan đọc từng chữ: "Em...Sợ chị vẫn còn tức giận, cần bình tĩnh một chút."
"Không phải đang giận lẫy?"
".....Không phải."
Đầu ngón tay Giang Ngu tiến vào.


Trình Tô Nhiên nức nở thanh âm, khóe mắt thấm ra trong suốt sung sướng.

"Ngoan."
......!
Đến lúc kiệt sức, Giang Ngu ôm bạn nhỏ nặng nề đi vào giấc ngủ, một đêm này không còn ác mộng quẫy nhiễu, ngủ một giấc an ổn yên bình.

Sáng sớm này hôm sau, Trình Tô Nhiên bị tiếng chuông của đồng hồ báo thức gọi dậy.

Vị trí bên cạnh trống rỗng, sớm đã không còn độ ấm, cô ngồi ở đầu giường ngẩn ra một hồi lâu, nhìn thấy thuốc mỡ được đặt ở trên bàn, mới xác định tối hôm qua không phải là nằm mơ.

Chị ấy lại đi rồi.

Quần áo rời đầy trên mặt đất, còn có khăn ướt, khăn giấy cùng bao ngón tay đã dùng qua....!
Trình Tô Nhiên đỏ mặt xuống giường, mặc tốt quần áo đi rửa mặt, mới vừa bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện---- Điền Lâm tới, chị ấy không có đi.

Trong tay nàng cầm một túi giấy lớn, đứng ở trước mặt Giang Ngu, vạch tóc ra xem thật kỹ, "Trên đầu của chị sao lại như thế này? Ngày hôm qua vẫn còn bình thường mà."
"Không cẩn thận va phải, không có việc gì." Giang Ngu nghiêng đầu trốn tránh.

"Rách cả da, còn sưng thành như vậy, sao có thể là không cẩn thận chứ? Chị....." Điền Lâm đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên chú ý tới hướng bên này của Trình Tô Nhiên, thanh âm đột nhiên im bặt.

Giang Ngu theo tầm mắt của nàng nhìn lại.

Trình Tô Nhiên chậm rì rì đi đến, đôi tay nắm chặt lấy nhau, giống như một đứa nhỏ phạm phải lỗi sai, "Là ngày hôm qua em không cẩn thận...."
"Hôm nay em không đi học sao?" Giang Ngu ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không quá tự nhiên.

Loại chuyện mất mặt như bị tiểu tình nhân đá xuống giường thế này chỉ hai người biết thì tốt hơn.

Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Điền Lâm hoài nghi mà nhìn hai người các cô, cảm giác thấy có điều gì đó không thích hợp.

Sáng sớm hôm nay Giang Ngu đã gọi nàng đưa quần áo lại đây, nàng vẫn đang buồn nực, ngày hôm qua người này còn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, như thế nào nửa đêm lại đột nhiên đến khách sạn.

Cẩn thận ngẫm lại những chuyện đã phát sinh trong hai ngày này, nàng tựa hồ minh bạch được điểm gì đó.

"Tôi đi thay quần áo trước." Giang Ngu xách theo túi giấy hướng phòng ngủ chính đi.

Trên cửa sổ tám góc si nhập một sợi nắng sớm của mặt trời, phòng khách to như vậy chỉ còn lại Điền Lâm cùng Trình Tô Nhiên, hai người đứng đó nhìn nhau, một bên nghiêm túc, một bên thấp thỏm.

Giống như là đang giằng co.

Một phút, hai phút, ba phút....!
"Trình tiểu thư, cô là đang trả thù sao?" Điền Lâm tới gần một bước, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn cô gái nhỏ.

Trình Tô Nhiên sửng sốt, "Dạ?"
Biểu tình Điền Lâm lạnh lùng, chịu đựng giận dữ nói: "Giang tổng ngày mai có một cái quảng cáo cần phải chụp, đã sớm cùng với bên nhãn hàng thương định tốt thời gian, hiện tại lại biến thành cái dạng này, chụp như thế nào? Những kế hoạch công tác phía sau đều bị quấy rầy, cô có biết thời gian của chị ấy có bao nhiêu quý giá không? Có biết sẽ tạo thành tổn thất lớn như thế nào không?"
Nàng không biết cụ thể tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là thoát không được quan hệ với cô gái nhỏ này, đặc biệt là, hôm trước ở trên xe nổi lên chuyện kia, rất khó để không nghĩ rằng người này là đang trả thù.

"Em....."
Trình Tô Nhiên mở to hai mắt, môi run run, đổi tay gắt gao nắm ống tay áo, "Trả thù? Nếu chị nói là chuyện trên xe kia....!Em trước nay chưa từng nghĩ trả thù chị ấy, đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bọn em....."
"Điền Lâm-----" Giang Ngu từ phòng ngủ ra tới.

Hai người quay mặt lại.

Cô ấy đã thay đổi một thân quần áo xanh đen khoác áo khoác ngoài, tóc dài mượt mà xõa trên vai, trang điểm nhẹ môi đỏ, ưu nhã lại giỏi giang, trong mắt lại hàm chứa trách cứ.


Trong lòng Trình Tô Nhiên dâng lên cảm giác áy náy, không dám cùng cô ấy đối diện, chỉ cúi đầu, tránh đi tầm mắt kia.

Giang Ngu vỗ vỗ bả vai Điền Lâm, đạm thanh nói: "Em ra xe trước chờ tôi."
"Được." Điền Lâm nhìn cái trán bị thương của cô ấy, thở dài, xoay người rời đi.

Cô gái nhỏ đứng ở phía trước cửa sổ, áo ngủ rộng thùng thình bọc lấy thân thể nhỏ nhắn uyển chuyển của cô, giống như một tờ giấy mỏng mạnh yếu ớt, lại giống như một gốc cây nhỏ quật cường.

Giang Ngu trầm mặc một lát, tiến lên ôm lấy cô.

"Chị....."
"Ừm?"
"Quảng cáo không chụp được, vậy có phải bồi thường hợp vi phạm hợp đồng hay không?" Trình Tô Nhiên lấy hết can đảm ngẩng đầu, cùng Giang Ngu đối diện.

Giang Ngu bỗng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô, làm như có thật gật đầu: "Ừm, hơn hai ngàn vạn."
"......"
Hơn hai ngàn vạn.

Trình Tô Nhiên có chút uể oải, nhưng vẫn cắn chặt răng, nói: "Em trả."
Phốc.

Giang Ngu nén cười, "Trả như thế nào?"
Trình Tô Nhiên nghiêm túc nói: "Em làm công cho chị."
"Thật không?" Giang Ngu chọn hạ mi, "Vậy em phải làm công cho tôi cả đời."
"....."
Nữ nhân mỉm cười đôi mắt tràn đầy ôn nhu, Trình Tô Nhiên ngơ ngẩn mà nhìn cô ấy, không biết có phải là ảo giác hay không, thế nhưng những lời này nghe vào tai lại nghe ra có mấy phần hương vị lãng mạn.

Cả đời?
Cô có thể ở bên cạnh chị ấy cả đời sao?
Nghĩ như thế, ý niệm theo đó thâm nhập vào đầu óc, trên mặt Trình Tô Nhiên tràn ra tươi cười, hai má lúm đồng tiền hãm xuống thật sâu, "Được a."
Đôi mắt của cô thanh triệt, ngữ khí thành khẩn, phẩng phất như đây là chuyện thật.

Giang Ngu lại thu liễm thần sắc vui đùa, duỗi tay vuốt vuốt cái mũi của cô, "Đùa em thôi, tiểu đồ ngốc."
"?"
"Vẫn có thể chụp, không cần bồi thường."
"...."
Trình Tô Nhiên vểnh cái miệng lên.

Giang Ngu ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ phiến môi mềm kia, ôn thanh trấn an: "Không có việc gì, tôi sẽ xử lí, huống hồ đây cũng không phải là trách nhiệm của em, không cần ôm về phía mình.

Ngoan-----"
Mỗi một lần hung dữ với bạn nhỏ xong, qua đi liền muốn dỗ dành gấp bội, giống như từ trên người cô nhìn thấy bản thân lúc trước.

Cô ấy dỗ dành là bản thân cô ấy.

"A, được." Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chôn mặt ở bên cổ cô ấy, nhẹ nhàng cọ cọ, muốn làm nũng, lại không dám quá mức làm càn.

Đáy lòng bốc lên một cổ cảm xúc kỳ diệu, có chút chua xót, cũng có chút ngọt ngào.

Còn có chút hoảng loạn.

Cô sẽ không thật sự động tâm với chị ấy chứ?
- ------
Editor:
*thả tim*.

Bình Luận (0)
Comment