Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 43

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Lão thiên gia tốt bụng quả nhiên đúng như Nhiếp Bất Phàm hy vọng, mỗi ngày đều trút xuống một trận mưa. Sườn núi đáng thương rốt cuộc không chịu nổi xói mòn, từng tảng đất đá lớn ầm ầm lăng xuống thủy đàm. Đầm nước vốn dĩ trong suốt rất nhanh đã biễn thành một đầm lầy.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của Nhiếp Bất Phàm chính là, núi lở xuống lại tạo thành một thông đạo tựa như bậc thang dẫn thẳng xuống bảo khố dưới đáy thủy đàm, thậm chí còn lộ ra một góc của đại môn.

Không cần Thiên nữ nhiều lời nữa, tất cả mọi người tức khắc đều nắm được vị trí nơi cất giấu bảo tàng.

Đám người Tư Thần Vũ vây quanh mép hồ, nhìn cổng vào bảo khố lộ ra trong bùn lầy, cảm thán nói, “Thật sự là tài tình, Đa Bảo Thánh nhân năm đó làm cách nào có thể đặt bảo khố ở dưới này?”

Nhiếp Bất Phàm bĩu môi, không tài nào hiểu nổi bọn họ làm sao từ một đống đất đá mà nhìn ra được sự tài tình của một con người.

Lý Hoài nói, “Vương gia, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là nên phái người nhanh chóng dọn sạch thông đạo này. ”

Tư Thần Vũ gật đầu.

Nhiếp Bất Phàm chậm rãi khoan thai nói, “Kỳ thực các ngươi cũng không cần gấp. Dù có dọn sạch lối vào nhưng không tìm được chìa khóa thì làm sao mà vào được?”

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau. Thật sự là, vốn dĩ chỉ thiếu có một cái chìa khóa, hiện tại cả chìa khóa của Thẩm Mộ Nhiên kia cũng không thấy tăm hơi.

“Ta thấy, ” Nhiếp Bất Phàm tiếp tục nói, “Còn không bằng mang bùn đất lấp trở lại, một lần nữa che giấu lối vào bảo tàng, tránh cho kẻ trộm thèm muốn. ”

Lấp trở lại?Cái chủ ý quái đản này mà trưởng thôn đại nhân cũng nghĩ ra được!

Mọi người không thèm đếm xỉa đến hắn, tiếp tục bàn bạc từng hạng mục công việc cần làm để khai mở bảo tàng.

Nhiếp Bất Phàm cũng không để ý nữa, ngồi xổm một bên nhìn huynh đệ chúng gà lăn lộn trong bùn.

“Kỳ thực cho dù không có chìa khóa, chúng ta cũng có thể đào một cái động ở bên cạnh để tiến vào bên trong. ” Thẩm Mộ Nhiên đề nghị.

Tư Thần Vũ gật đầu, “Chủ ý này không tồi. ”

Lý Dực nhíu nhíu mày, “Đa Bảo Thánh nhân am hiểu cơ quan bẫy rập, phỏng chừng là ông ta đã sớm có chuẩn bị. Chúng ta nếu như tùy tiện đào, có thể dẫn tới hậu quá khó lường hay không?”

“Không thể. ” Nhiếp Bất Phàm nói chen vào.

“Làm sao ngươi biết?” Lý Hoài khinh bỉ nhìn hắn.

“Thiên kê không thể tiết lộ. ” Nhiếp Bất Phàm nghiêm túc gật gù. Trải qua quá trình kiểm chứng miệt mài của toàn thể chúng gà thì tính khả thi của việc đào đạo động là rất cao.

Mọi người lại một lần nữa trực tiếp bỏ qua lời hắn, nghĩ là hắn chỉ tùy tiện nói bậy.

Nhiếp Bất Phàm lắc đầu, thâm trầm nói nhỏ, “Nói thật mà không ai tin, thực sự người tốt khó làm mà!”

Cuối cùng, mọi người quyết định trước tiên dọn dẹp thông đạo, sau đó thử đào động bên cạnh lối vào, một khi phát hiện có gì không ổn, tức khắc dừng lại.

Rất nhanh sau đó, Kê Oa thôn liền nghênh đón một đám nhân công cường tráng. Bọn chúng triệt để phát huy bản lĩnh phá núi đào sông cao cường, nội trong hai ngày đã dọn dẹp thông đạo sạch sẽ gọn gàng, hiện tại có thể dễ dàng đi xuống. Đại môn bảo khố rốt cuộc cũng hiển hiện trước mặt quần chúng nhân dân, từng đường hoa văn chạm trổ tinh mỹ kia làm người ta xem mà vô cùng mãn nhãn.

Tư Thần Vũ vuốt ve hoa văn điêu khắc trên cổng, khen ngợi, “Không hổ là Đa Bảo Thánh nhân, ngay cả cái cửa cũng làm hùng vĩ đến như vậy. ”

Mọi người nhất loạt gật đầu tán thành.

Kế tiếp chính là quan sát phong thủy, chọn chỗ đào động.

Nhiếp Bất Phàm linh hoạt vươn ra một ngón tay, nói với thầy phong thủy, “Nơi này thích hợp để đào động. ”

Thầy phong thủy lãnh ngạo nói, “Chớ nói bậy, nơi đây âm u ẩm ướt, tà khí nặng nề, tùy tiện đào bới có thể thu hút oán linh, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì bất đắc kỳ tử. ”

Nhiếp Bất Phàm đang định thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lý thì bị Lý Dực một phép cắp trở về.

“Ngươi đừng gây thêm phiền phức. ” Lý Dực bất đắc dĩ nói.

“Ta gây phiền phức?” Nhiếp Bất Phàm trừng mắt nhìn hắn, hai tay ôm ngực, bộ dáng bị tổn thương sâu sắc, “Hảo tâm trợ giúp lại bị người ruồng bỏ, thật sự là đau xót cho tâm tư của ta. ”

Lý Dực đuôi mắt giật giật, thầm mắng: ‘Người có tâm từ khi nào vậy?Da mặt có mà dày đến mức không có gì dày hơn. ’

“Được rồi, các ngươi muốn đào như thế nào thì đào đi. ” Nhiếp Bất Phàm xoay người, chắp tay sau lưng, thản nhiên đi về thôn.

Sau khi được thầy phong thủy vẽ đường chỉ lối, vị trí đào động rốt cuộc được ấn định, chúng nhân công một lần nữa phát huy bản lĩnh đào động đục tường cao cường của họ. Sau một ngày một đêm, vừa đào thêm hai nhát cuốc, bọn họ đã đụng phải một tầng thạch bích kiên cố không thể phá vỡ, khó lòng tiến thêm bước nữa.

Thầy phong thủy kiêu ngạo lập tức bị ánh mắt nguy hiểm của mọi người đồng loạt bắn phá.

Hắn ra vẻ cao thâm nói, “Đa Bảo Thánh nhân không phải người thường, rất có thể ngài đã đảo lộn càn khôn, âm dương nghịch chuyển, mê hoặc lão phu. ”

Mọi người hơi hòa hoãn lại. Ở trong lòng bọn họ, Đa Bảo Thánh nhân chính là một nhân vật thần thánh, tất nhiên sẽ không dễ bị người thường đoán biết được.

Nhiếp Bất Phàm bội phục mà nhìn đại sư phong thủy, nhỏ giọng nói với Thiên nữ, “Thấy không, đây mới là phong độ thần côn (*), ngươi nhất định phải học hỏi. ”(*) đại khái chính là phong thái mượn lời thần thánh để nói bừa :)))))

Thập Cửu khinh bỉ nói, “Cỡ như hắn thì có cái gì mà học hỏi?Nhìn ra được cái phong thủy gì?”

“Nếu ngươi nhìn ra được, như thế nào lại không xuống độc diễn?”

“Ta tự nhận không đủ công lực nhìn thấu Đa Bảo Thánh nhân, chắc hẳn sẽ không khỏi xấu mặt, vẫn là che giấu một chút thì tốt hơn. ”

Nhiếp Bất Phàm dựng thẳng ngón cái, khen ngợi, “Cao minh. ”

Thập Cửu khóe miệng mơ hồ xuất ra một tia đắc ý.

Ở bên kia, sau khi thầy phong thủy chọn lại vị trí, đám nhân công lại bắt đầu chuyển hướng đào bới.

Một ngày một đêm nữa trôi qua, bọn họ lần thứ hai đối mặt với một tầng thạch bích.

Lúc này đại sư phong thủy đã chẳng còn mặt mũi, liền nổi nóng nói, “Đập, sống chết mà đập, ta không tin một tảng đá cũng không đập nát được!”

Nhiếp Bất Phàm chỉ động cầm một cái búa đưa cho hắn, chân thành nói, “Nhờ cả vào ngươi, đại sư. ”

“…”

Đám người Tư Thần Vũ rốt cuộc cũng ý thức được vị thầy phong thủy này là hàng dởm, phẫn nộ bốc lên ngùn ngụt. Mọi người ở chỗ này nếu không phải là đại phú thì chính là đại quý, cư nhiên bị mấy lời bói toán lừa bịp này qua mặt, mất toi hai ngày thời gian.

Kế tiếp, thầy phong thủy thực sự phải chịu đựng cực hình tàn bạo nhất – bị người không chút lưu tình ném thẳng vào ổ gà.

“Ha ha ha…” Nhiếp Bất Phàm nhìn vẻ mặt u ám của mọi người, cười đến vô tâm vô phế, đã thế còn giả bộ hảo tâm an ủi, “Đừng nhụt chí, bốn phương tám hướng, chắc chắn sé có một cái là đúng. ”

Mọi người không nói gì. Nhiệt tình tăng vọt nhiều ngày như vậy, kết quả đổi thành một mặt xám xịt. Chẳng lẽ thực sự phải có đủ năm cái chìa khóa mới có thể đi vào?

“Bản vương gia không tin!” Tư Thần Vũ nổi nóng nói, “Tiếp tục đào, tất cả những nơi có thể đào đều đào một lần đi!”

Nhiếp Bất Phàm nhiệt tình vỗ tay khích lệ.

Những người còn lại không ai lên tiếng. Ngẫm lại dù sao cũng đã bận rộn nhiều ngày như vậy, nếu lúc này buông xuôi dường như có chút không cam lòng, vì thế đều tán thành đề nghị của Tư Thần Vũ, phái người thay phiên nhau đào.

Kỳ quái chính là, bọn họ giống như bị Nhiếp Bất Phàm nguyền rủa, đào như thế nào cũng không đào được sâu hơn.

Sườn núi rất nhanh đã bị bọn họ đào thành một cái phễu.

Mãi cho đến ngày thứ tám, một đại hãn vô tình vung cuốc, rốt cuộc cũng đục thông được một cái lỗ nhỏ.

Mọi người mừng rỡ, đây rõ ràng là một cái hang do loài động vật nào đó khoét thành, hiển nhiên có thể dùng làm lối vào.

Cuối cùng cũng có tiến triển, đám người Tư, Lý, Thẩm giống như uống được tiết gà, hào khí vạn trượng. Tìm tòi nghiên cứu vài ngày, bọn họ vạch ra một kế hoạch khai quật tự nhận định là không thể sai sót.

Khi bọn họ một lần nữa trở lại lối vào bảo khố tiếp tục công cuộc đào bới thì vừa vặn nhìn thấy Nhiếp Bất Phàm dẫn gà đi tản bộ ở gần đó.

Tư Thần Vũ cười nói, “Nhiếp trưởng thôn, không bao lâu nữa ngươi sẽ có thể chiêm ngưỡng được kho tàng của Đa Bảo Thánh nhân, đến lúc đó bản vương gia sẵn lòng tặng ngươi vài món ngươi thích. ”

“Đúng vậy. ” Lý Hoài đắc ý nói, “Ta cũng không ngại thưởng cho ngươi vài thứ. ”

“Được thôn trưởng chiếu cố mấy tháng, hẳn là nên hồi báo một chút. ” Khi Thẩm Mộ Nhiên nói đến hai chữ ‘chiếu cố’ thì cười đến phi thường vặn vẹo.

Lý Dực ngược lại không có biểu cảm gì. Còn Trương Quân Thực là người ngoài cuộc, đương nhiên cũng không nhiều lời.

Vương Thi Thiện thản nhiên nói, “Trừ bỏ kinh thư, cái gì ta cũng cho ngươi. ”

Mọi người tranh nhau liếc xéo hắn, thầm nghĩ người này quả nhiên là si mê Phật pháp. Riêng chỉ có Nhiếp Bất Phàm là không nghĩ vậy, người này miệng đọc chính là chân kinh, thế nhưng đã sớm phá giới nhiều lần. Phật gia nếu có đệ tử như vậy, phỏng chừng đã sớm từ bỏ tín ngưỡng, chạy đi tôn sùng cơ đốc giáo rồi, nghe nói chúng thần linh nơi ấy có khẩu vị tốt hơn nhiều.

Nghe mấy người đắc ý xong, Nhiếp Bất Phàm gật đầu nói, “Được, chúng ta hiện tại liền bắt đầu tiến vào bảo khố đi. ”

Lỳ Hoài khinh bỉ nói, “Đã gấp gáp như vậy rồi sao?Muốn đào xong đạo động, nói không chừng ít nhất cũng mất tới mấy ngày. ”

“Không cần. ” Nhiếp Bất Phàm khoát tay, tùy tiện nói, “Ta có chìa khóa. ”

Nói xong từ trong ngực móc ra hai cái chìa khóa, một cái chính là Kính Huyền Vũ của Thẩm Mộ Nhiên, một cái nữa đích thị cái chìa khóa khiến mọi người ‘quay cuồng kiếm tìm trong muôn vạn’ – Trứng – Kỳ – Lân.

Tư Thần Vũ, “…”

Thẩm Mộ Nhiên, “…”

Lý Dực, “…”

Lý Hoài, “…”

Vương Thi Thiện, “…”

Thiên nữ, “…”

Trương Quân Thực, “…”

Gió lạnh thổi qua, một mảnh tĩnh mịch.

Một lúc lâu sau, Tư Thần Vũ mới nghiến chặt hàm răng rít một câu, “Cái chìa khóa thế mà lại ở trong tay ngươi!”

Cái chìa khóa thế mà lại ở trong tay hắn!Trong đầu tất cả những người còn lại chính là đang đồng thời gào thét lời này.

“Cái chia khòa của ta chính là bị ngươi trộm mất?” Thẩm Mộ Nhiên ngón tay run rẩy.

“Thay ngươi bảo quản mà thôi. Nhìn bộ dáng ngươi rất không có kinh nghiệm đối mặt với phong ba bão táp, cái chìa khóa trân quý như vậy vẫn là nên giao cho một người đáng tin cậy giữ gìn mới tốt. ” Nhiếp Bất Phàm trưng ra vẻ mặt ‘hoàn toàn vì nghĩ cho ngươi’ rất chi là ngứa đòn.

Nếu như Nhiếp Bất Phàm ngươi đáng tin thì gà trống đã có thể đẻ được trứng rồi!

Những lời này mà nói ra, nhất định Nhiếp Bất Phàm sẽ đáp lại một câu, “Ai nói gà trống không thể đẻ trứng, lát nữa trở về ta sẽ cho ngươi thấy!”

Lý Hoài chỉ vào hắn, phẫn nộ nói, “Đã có chìa khóa trong tay, ngươi vì sao không nói sớm mà đến bây giờ mới lấy ra?”

Sau khi bọn họ vất vả nhiều ngày như vậy mới lấy ra!Hơn nữa càng làm cho người ta căm phẫn hơn chính là, ngay khi bọn họ rốt cuộc có thể tìm được chỗ đào thông đạo mà lấy ra. Rốt cuộc nhìn bọn họ có bao nhiêu ngu ngốc đây!

Nhiếp Bất Phàn, ngươi còn có thể vô lại hơn không?

Tất cả mọi người có mặt ở đây nhất thời ngón tay bắt đầu ngứa ngáy, có loại xúc động muốn đánh người.

Nhiếp Bất Phàm khom người ôm lấy một con gà, nhàn nhã dựa vào một gốc cây gần đó, một mặt vuốt lông gà, một mặt vô tội nói, “Kỳ thực ta đã sớm nhắc nhở, nhưng các ngươi không đếm xỉa đến ta, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục làm một trưởng thôn ngoan đạo. Hơn nữa thấy các ngươi nhiệt tình ngùn ngụt như vậy, ta thật sự không đành lòng phá tan không khí. ”

Mọi người giống như con vịt bị bóp nghẹt cổ, vô pháp hít thở.

“Ta không chịu nổi nữa!” Lý Hoài phát điên, “Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn tên này một trận. ”

Những người khác không mảy may phản đối.

Lý Hoài xắn xắn tay áo, định bụng tiến lên dùng hình, chẳng ngờ vừa đi được vào bước thì chân liền khựng lại. Đàn gà vây quanh Nhiếp Bất Phàm đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén, sát khí đằng đằng, thỉnh thoảng còn lóe ra tinh quang vô cùng lợi hại.

Càng quỷ dị hơn chính là, những tiếng khanh khách ban đầu cũng đột nhiên tiêu thất, hiện trường rơi vào một mảnh tĩnh lặng đến da đầu tê dại, tựa hồ như chỉ cần khai chiến là lập tức bùng nổ.

Lý Hoài nuốt nuốt nước miếng.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Chẳng trách hôm nay Nhiếp Bất Phàm lại mang theo đàn gà của hắn. Nguyên lai chính là để đề phòng có người hạ độc thủ!

Lý Hoài bỏ cuộc. Làm một nhân vật bất hạnh trải qua quá nhiều lần chịu thiệt dưới chân chúng gà tại Kê Oa thôn, hắn đã sớm biết khó mà lui.

Không hơn gì Lý Hoài, những người khác cũng cố nuốt đắng cay, chấp chận cái hiện thực tàn khốc này. Chí ít cuối cùng bọn họ cũng có thể tiến vào bảo khố phải không?Tạm thời xem như an ủi đi.

Nhiếp Bất Phàm nhiệt tình nói, “Mau mau, chúng ta đi khai mở bảo tàng. Nếu nhìn thỏa thích rồi, ta cũng không ngại để cho các ngươi tùy ý chọn lựa. ”

“…” Sự đời oán báo cũng rất nhanh. Những gì xảy ra hiện tại đã cho bọn họ hiểu được một điều, sau này tuyệt đối đừng bao giờ đắc ý trước mặt Nhiếp Bất Phàm, vì như thế rất dễ rơi vào đòn phục thù tàn nhẫn của hắn. –Mimi: thoáng chốc ta ngộ ra, Phàm ca ca chính là bé thụ lưu manh nhất ta từng gặp :))))))))

Bình Luận (0)
Comment