Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 102

Sau khi Ngạc Đa Đồ đem một bộ bố y, một túi lương khô, hai túi nước sạch đưa cho Dịch Vân, cũng không nhận lấy kim tệ, liền lập tức mang theo đoàn người rời đi.

Đối với một người lai lịch không rõ ràng như vậy, hắn tất nhiên là sẽ không để ý nhiều tới, đưa cho lương thực nước sạch, cũng bất quá chỉ là một cái nhấc tay, loại kiêm tệ báo đáp lại này hắn đương nhiên cũng sẽ không thèm nhận lấy.

Sự xuất hiện của gã dã nhân vô sĩ này, chẳng qua là một khúc nhạc đệm trên đường trở về mà thôi, đối với đoàn xe của hắn không tạo thành nguy hại gì cả, cho nên cũng theo đó mà qua đi. Chính là lộ trình tiếp theo của Ngạc Đa Đồ, làm cho hắn quên mất chuyện phiền lòng, chỉ cần nghĩ đến cái ** lộ ra kia, thế nhưng gã dã nhân lại vẫn hoàn toàn không biết gì cả, hắn liền nhịn không được mà thoải mái cười ha hả.

(**Do lỗi đả tự, nó là cái gì ai cũng biết, hé hé)

Không chỉ có hắn, mà mọi người trong đoàn xe, mỗi khi xúm lại một chỗ với nhau hoặc là mỗi đêm hạ trại nghỉ ngơi, một khi nhắc đến chuyện ngày đó, thì cả doanh trướng lập tức ầm ầm cười to một trận, chuyện này bàn mãi không chán, cũng cười mãi không chán, ngày ngày đều là như thế.

Dịch Vân rốt cuộc biết rõ ràng vị trí hiện tại của hắn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hắn đang ở trung khu tây bộ của Kỳ Võ đế quốc, hướng phía Bắc đi thẳng, có thể đến Ái Đạt trấn cùng Đa Ni Tạp thành. Phía Tây, sẽ tới biên cảnh của đế quốc, nơi đây vì thường xuyên có chiến sự nên đã cấm thông hành. Hướng nam, thì có thể vòng qua Lạc Nhật sơn mạch tới thành thị phương nam của đế quốc. Hướng phía Đông, trải qua lộ trình ước chừng khoảng nửa tháng, thì có thể tới thủ đô của Kỳ Võ đế quốc, Kỳ Võ thành.

"Kỳ Võ thành là mục tiêu chuyến đi này của chúng ta, vì ta muốn ghi danh vào Đế Quốc Vương Gia Ma Vũ Học Viện, nhưng đợt chiêu sinh năm sau còn thời gian ba tháng nữa, mà lộ trình vẻn vẹn chỉ có nửa tháng, cho nên tuyệt đối sẽ tới kịp." Dịch Vân ngồi dưới táng cây của một gốc đại thụ ở bên đường, vừa lên kế hoạch vừa nói.

Môn La cũng gật đầu nói: "Thời gian xem như là dư dả, vậy thời gian còn thừa lại ngươi định sử dụng như thế nào?"

Suy nghĩ một chút, Dịch Vân cười nói: "Trước khi tới Kỳ Võ thành, chúng ta trước tiên sẽ tới một tòa Thiên Phong thành. Lộ trình chỉ khoảng nửa tháng, nghe nói đây là một trong tam đại đô thành của đế quốc, sẽ có rất nhiều thương lữ hành khách, chúng ta cũng nên đến tòa thành như vậy để hảo hảo tham quan một phen."

Dịch Vân tổng hợp lại một chuỗi thời gian ở Lạc Nhật sơn mạch: Từng đi theo Bạo Tẩu dong binh đoàn hơn một tháng, đơn độc tự tu luyện một tháng, sau đó là nhảy xuống nhai cốc, bị lạc chạy trối chết hơn chín tháng mới tìm được đường ra. Cuộc sống của Dịch Vân ở trong Lạc Nhật sơn mạch cũng đã vượt quá thời gian một năm.

Trong hơn chín tháng đó, Dịch Vân ngoại trừ Môn La ra, thì chưa bao giờ nhìn thấy một gã nhân loại nào, cũng bởi vậy, nên hắn hiện tại trong lòng có một loại khát vọng không thể diễn tả bằng lời, chỉ muốn hướng địa phương có nhiều người, gặp được nhiều người, là đều có thể làm cho hắn cảm thấy vui sướng rồi.

Môn La đương nhiên hiểu được trạng thái hiện tại ở trong lòng Dịch Vân, vấn đề này cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần đợi qua một thời gian, sẽ hồi phục lại bình thường.

"Ngươi muốn đi tham quan cũng tốt, đi chơi cũng được, tất cả đều do ngươi quyết định. Nhưng chỉ cần ngươi lưu lại cho ta thời gian mười ngày là được!" Môn La chìm vào trầm tư một hồi, mở miệng nhắc nhở nói.

"Mười ngày?" Dịch Vân không hiểu. "Có vấn đề gì sao?"

Môn La khẩn khoản nói: "Đại sự, tấn tinh giai, tấn tinh cấp!"

Dịch Vân mới nghe thì ngạc nhiên, sau đó nhảy dựng lên, mừng rỡ nói: "Ta hiện tại có thể tấn giai à?"

"Sớm có thể rồi." Khoát tay, Môn La cười nói: "Sở dĩ không cho ngươi tấn giai thăng cấp ở Lạc Nhật sơn mạch, là bởi vì nguyên nhân thời gian thăng cấp bình thường không ngắn. Chậm thì mấy canh giờ, lâu hơn là hai ba ngày đều có, nếu ở trong khoảng thời gian này có tình huống bất giờ gì xảy ra, ngươi ngay cả cử động cũng không thể, chỉ có thể trở thành con dê trên thớt, vì vậy không nên ở địa phương nguy hiểm như Lạc Nhật sơn mạch mà tiến hành thăng cấp."

"Còn nữa, bất luận là đấu khí hay ma lực, khi tấn thăng, tất nhiên sẽ tụ tập đại lượng thiên địa nguyên tố, mà ma thú đối với những năng lượng tinh thuần này rất mẫn cảm. Bất quá, ngươi biết vì sao ma thú càng cao giai, thì sinh sống càng sâu trong Lạc Nhật sơn mạch không? Là bởi vì nguyên nhân thiên địa nguyên tố ở càng sâu trong sơn mạch thì càng tinh thuần, càng lợi cho ma thú tu luyện, thăng cấp càng cao giai."

Môn La nói tới đây thì cười nói: "Cho nên, ma thú đã ngoài thất giai sẽ rất ít khi rời khu vực sâu trong sơn mạch, ma thú thánh vực đương nhiên cũng thế, vừa ly khai, thì địa bàn của chính mình có thể đã bị ma thú khác chiếm mất, đến lúc muốn cướp về, sẽ phiền toái hơn rất nhiều."

Dịch Vân nghe xong cũng hiểu được. Khi ở Lạc Nhật sơn mạch, Môn La chưa bao giờ đề cập qua chuyện mình tấn giai, hắn còn cho rằng, là thực lực của mình còn chưa đủ, hơn nữa gần như mỗi ngày đều phải chạy trối chết, bởi vậy cũng không có hỏi nhiều, hóa ra là bởi vì nguyên nhân như vậy.

"Vậy… Chúng ta hiện tại lập tức tìm một chỗ bắt đầu đi!" Dịch Vân có chút không chịu nỗi nữa.

Môn La chỉ lắc đầu cười nói: "Trong khoảng thời gian này thì không vội. Ngươi hay là trước hết chạy đến Thiên Phong thành đi, hảo hảo ăn uống no say, ngủ nghĩ thỏa sức vài ngày, sau khi làm cho mệt nhọc của tinh thần cùng thân thể tiêu trừ hoàn toàn, lại tiến hành tấn giai cũng không muộn."

Dịch Vân vừa nghe xong thấy rất hợp lý, mấy tháng còn đợi được, huống chi chỉ có nửa tháng mà không đợi được hay sao?

Kế hoạch đã định xong, trong lòng Dịch Vân cũng an tĩnh lại, cùng Cầu Câu chia phần lương khô nước uống, sau khi nghỉ tạm một lúc, hắn xác định phương hướng Thiên Phong thành, vui sướng hướng đến mục tiêu rảo bước tiến lên.

Thiên Phong thành, sẽ là địa phương có cái dạng gì nhỉ?

Hoàn cảnh bất đồng có kỳ ngộ bất đồng, lựa chọn bất đồng sẽ có cuộc sống bất đồng.

Dịch Vân rất trông mong, hắn có những kỳ ngộ gì, và sẽ có cuộc sống như thế nào.

Kỳ Võ thành, Lam Duy Nhĩ gia tộc.

"Bối Cách, thương lữ chúng ta phái đi đều đã trở vể rồi chứ?"

Ở bên trong đại sảnh, tộc trưởng Mặc Tây cùng trưởng lão Bối Cách đang ngồi đối diện nghị sự.

"Ngoại trừ còn có vài người đi tới những thành thị xa xôi, vẫn chưa trở về phục mệnh ra, thì đại bộ phận cũng ở trước đó vài ngày đã trở về rồi." Bối Cách nói.

"Kết quả như thế nào rồi?"

"…Rất không như mong đợi. Một năm qua này, tất cả các gia tộc bao gồm cả chúng ta, toàn bộ đều dường như điên cuồng thu mua ma hạch, giá cả trở mình mấy lần không nói, nhưng nguồn cung cấp cũng càng ngày càng khó lấy được, hơn nữa lệnh cấm mà đế quốc ban bố……Lần này thương đoàn của gia tộc bọn ta mang về, chỉ có không đến hai thành dự định."

Mặc Tây khi nghe con số này hiển nhiên rất là kinh ngạc: "Sao lại chỉ có hai thành?......Còn thiếu rất nhiều a!"

Bối Cách lại nói tiếp: "Nếu chỉ là ở biên cảnh đánh vài trận chiến sự, thì cũng sẽ không tạo thành cung cầu mất cân đối như vậy, tất cả đều do Bối Mông Đặc cùng Bàn Nham hai đế quốc này, cho người dùng giá cả cao ở chợ đen thu mua rất nhiều ma hạch trong đế quốc ta, tính toán thật thâm độc!"

"Hừ!" Mặc Tây âm hiểm cười: "Nghĩ muốn mượn vật giá nâng lên ào ào, quấy rầy hậu cần chi viện của đế quốc ta? Việc này nếu có thể làm lặng lẽ không có nửa lời đồn đại vậy thì còn có khả năng, hiện tại thương đoàn các đại gia tộc đã bắt đầu có phản ứng rồi, đế quốc cũng đã hạ lệnh cấm, hai đế quốc bọn chúng còn có thể làm được cái gì nữa chứ, nhưng còn đám hắc thương chỉ vì chút ít lợi nhuận mà bất chấp tất cả mọi thứ!"

Bối Cách lúc này cũng hung hăng cười nói: "Đại ca, chỉ sợ mấy tên hắc thương này buôn bán tiền lời chưa thấy đâu lại đã mất mạng rồi ấy chứ. Mới vừa rồi có một đạo tin tức truyền tới, đế quốc đã bắt mấy tên hắc thương lén bán ma hạch này rồi, tổng cộng có hơn hai nghìn tên, lấy tội danh thông đồng với giặc đã chém đầu toàn bộ, gia sản đương nhiên cũng sung công toàn bộ, hắc hắc hắc!"

Mặc Tây nghe xong cũng thống khoái cười ha hả!

"Chẳng qua…" Bối Cách nở nụ cười không lâu thì sắc mặt chợt tối sầm xuống. "Việc này tuy rằng nghe thống khoái, nhưng cử động này quả thật đã làm đảo loạn trận tự các đại thế gia của đế quốc ta, ngày sau thị trường có thể yên ổn khôi phục lại bình thường thì nhanh nhất cũng phải hai ba năm sau, nhưng lượng ma hạch mà các đại gia tộc tồn trữ lại chỉ có một năm…… Một cửa trước mắt này, chúng ta cũng không dễ chịu hơn a!

Mặc Tây lúc này cũng tỉnh táo lại, sau một lúc lâu trầm mặc, hỏi lại: "Phụ thân đại nhân đang ở chiến tuyến biên cảnh truyền tin tức về: Muốn chúng ta nghĩ mọi cách, cung cấp phân lượng ma hạch cho chừng ba nghìn người trong Lôi Hổ quân đoàn, nhưng là thương đoàn của gia tộc tìm mua khắp nơi mà số lượng cũng còn rất xa mới đủ được, việc này ngươi có biện pháp gì không?"

suy nghĩ thật lâu, Bối Cách mới mở miệng nói: "Chỗ khuyết thiếu này căn bản không thể bổ sung cho đủ trong vòng một năm, mà phụ thân đại nhân lại nói rõ ràng là muốn thu đủ ở trong ba tháng……Không có biện pháp khác, chỉ có thể lấy từ trong phủ khố của gia tộc bọn ta bổ sung cho đủ số mà thôi."

Mặc Tây nghe xong liền đứng mạnh dậy, cả giận nói: "Bối Cách ngươi là lão hồ đồ hay sao chứ? Chiến đấu ở biên cảnh là dựa vào đế quốc, lại muốn từ gia tộc tư nhân bọn ta cung cấp miễn phí ma bạch, tuy rằng gia tộc nắm trong tay binh quyền của Lôi Hổ quân đoàn, nhưng căn bản vẫn là quân đội đế quốc, đề nghị của ngươi quả thực buồn cười!"

"Đại ca." Bối Cách tịnh không thèm để ý đén lời chỉ trích của Mặc Tây, chỉ là bình tĩnh không lạnh không nóng nói: "Tuy là từ chúng ta bổ sung đủ một số lượng ma hạch, cũng không phải là xuất ra miễn phí, chúng ta có thể bán lại cho đế quốc, sau đó lấy danh nghĩa đế quốc để cung cấp a."

"Bán cho đế quốc? Hiện tại giá cả ma hạch bay vùn vụt, cả thị trường là có giá mà không có hàng(hữu giới vô thị), ngươi còn nói bán cho đế quốc, bán với giá cả thế nào?"

"Bán cho đế quốc, chỉ có thể lấy giá theo quy định chung."

"Ngươi…" Mặc Tây quả thực bùng nổ giận dữ rồi!

"Đại ca ngươi ngẫm lại xem." Bối Cách chậm rãi nói: "Đầu tiên, đây chính là yêu cầu của phụ thân đại nhân, nếu như làm không được, ngươi cho rằng phụ thân sẽ nghe hai huynh đệ ta giải thích sao chứ? Lại nói, Lôi Hổ quân mặc dù sẽ nghe theo mệnh lệnh của đế quốc, nhưng người có thể cầm quân, đời đời chỉ có thể là con cháu của Lam Duy Nhĩ gia tộc ta phải không, vì thế cũng xem như là tư quân của gia tộc. Hơn nữa tối trọng yếu là, quan binh Lôi Hổ quân đoàn huấn luyện chẳng dễ dàng gì, chết một người là ít đi một người, kết quả vẫn là do chúng ta gánh vác, tổn thất vẫn là gia tộc bọn ta a."

"Quyết định của phụ thân đại nhân không chỉ có sáng suốt, mà còn có tư tâm nữa, quân đội ở biên cảnh phía tây đế quốc tổng cộng có hơn hai mươi vạn người, mà người lại chỉ cần ba nghìn suất ma hạch, đương nhiên là toàn bộ trang bị cho Lôi Hổ quân đoàn của chính chúng ra rồi."

Lôi Hổ quân đoàn trong miệng Bối Cách, là một chi quân đội do chín nghìn người tinh nhuệ toàn bộ ít nhất là tam giai chiến sĩ trở lên, kinh qua huấn luyện tuyển chọn nghiêm khắc tạo thành, có thể nói là quân lữ cực mạnh có chiến lực mạnh mẽ nhất ở trong Kỳ Võ đế quốc.

Chi quân đội này mặc kệ là gọi nhập ngũ, hay là huấn luyện, tất cả đều từ Lam Duy Nhĩ gia tộc một tay chủ đạo, quan quân bên trong, cơ hồ cũng do đệ tử Lam Duy Nhĩ đảm nhiệm, cho dù là tướng quân mỗi một quân đoàn, cũng chỉ có thể do đệ tử trực hệ của gia tộc nhậm chức, chuyện này vương thất Kỳ Võ cũng đã có văn bản tán thành rõ ràng.

Tất cả thế gia lâu đời ở bên trong Kỳ Võ đế quốc, trong tay toàn bộ đều có quân đội tư quân tồn tại, nhiều nơi có quy mô số lượng vượt qua trên vạn người, chỉ có điều ở trên tố chất chỉnh thể chiến lực, là kém xa không bằng Lôi Hổ quân đoàn của Lam Duy Nhĩ gia tộc thôi.

"Ngươi nói là, chúng ta đem ma hạch bán lỗ cho đế quốc, tuy rằng là tổn thất tiền tài, nhưng nếu có thể giảm bớt thương vong cho Lôi Hổ quân, bảo tồn lực lượng tư binh cho gia tộc, thì chúng ta cũng chính là đang buôn bán có lời?"

Mặc Tây tuy rằng là tộc trưởng Lam Duy Nhĩ gia tộc, nhưng hắn cũng chỉ là mạnh hơn Bối Cách ở trên phương diện lãnh đạo mà thôi, nếu nói đến trên phương diện tính toán lập kế hoạch, ý tưởng buôn bán, thì hắn ngược lại kém xa không bằng nhị đệ của hắn.

"Đúng vậy!" Bối Cách cười nói: "Hơn nữa lại nhìn xa một chút, chỉ cần chiến sự ở biên cảnh chấm dứt, phụ thân đại nhân có thể mang theo Lôi Hổ quân chiến thắng trở về, thì thanh thế của gia tộc bọn ta còn có thể nâng lên một tầng. Kỳ Võ đế quốc từ xưa dùng võ lập quốc, đề cao quân công, lúc phụ thân mang binh khải hoàn, tình cảnh gia tộc bọn ta bị những thế gia khác liên hợp chèn ép, có thể đem toàn cuộc một lần giải quyết, hiện tại mua bán ma hạch còn thiếu, đến lúc đó làm sao mà không trở mình cho được? "

Mặc Tây lo lắng cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: "Việc này cứ quyết định theo ý ngươi, giao cho nhị đệ ngươi toàn quyền phụ trách đi."

Vấn đề rốt cuộc đã quyết định. Sự hưng vong thịnh suy của một gia tộc, cũng bất quá là việc trên bàn nghị sự, quyết định trong vài ba từ mà thôi.

"Đúng rồi." Mặc Tây dường như là còn muốn nói gì. "Đã tra xét gần một năm, tên hung thủ tàn hại A Lý Bố đã tìm được rồi? "

"Mật thám truyền tin tức trở về là…" Bối Cách đầu tiên còn do dự, sau đó vẻ mặt có chút ngượng nghịu nói: "Người thì còn chưa có tìm được, chỉ có điều bọn họ đã tập trung trên một tên hung thủ có khả năng nhất, đang tra tìm hành tung của người này."

"Nga, thực sự có manh mối, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, người nọ là ai?"

Bối Cách nói chuyện có chút ngập ngừng: "…Việc này có chút quỷ dị, trên tin tức là nói tới……Môn La!"

"Môn La." Mặc Tây thì thào nhớ kỹ, nghĩ thấy cái tên này rất là quen tai. "Là tên luyện khí đại sư mà chúng ta mời chào không có kết quả kia?" Mặc Tây trong đầu linh quan chợt lóe, đột nhiên đứng lên, cả kinh hỏi.

"Đúng vậy!"

Mặc Tây giật nãy mình, chợt đại nộ nói: "Chuyện này rốt cuộc sao lại thế này?"
Bình Luận (0)
Comment