Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 142

Nghe lời nhắc nhở của Môn La, Dịch Vân sững sờ!

Cẩn thận cảm thụ vô hình uy áp phát ra từ trên người Lang Lang, địch thực giống với Ngũ giai ma thú tại Lạc Nhật Sơn Mạch, chỉ yếu hơn Hồng Nhãn Cự Hạt Vương một chút mà thôi. Hắn rất sửng sốt, như thế nào mới có ba tháng đã tấn giai rồi? Hắn chợt nhớ lại lúc trước cũng có cho Lang Lang ba khỏa hỏa phách tinh thạch, rốt cuộc hiểu được toàn bộ sự tình.

Tránh khỏi thái độ niềm nở của Lang Lang, Dịch Vân lui về phía sau một khoảng, biểu tình không chút khẩn trương nào, chỉ nhàn nhạt nói:"Lang Lang, ngươi đã là Ngũ giai ma thú, hoàn toàn có thể đánh bại ta vô cùng đơn giản, mà ta cũng là một mối uy hiếp đối với ngươi, ngươi có còn tiếp tục nghe lệnh của ta không? ".

Dịch Vân tuy rằng cũng thành công tấn cấp ngũ tinh lĩnh vực, đồng cấp với Lang Lang, thế nhưng ma thú đồng cấp so với nhân loại còn mạnh hơn tới mấy lần, gần như là chênh lệch nguyên một cái tinh cấp vậy, với thực lực của Dịch Vân bây giờ thì hoàn toàn không thể địch lại một Lục tinh cường giả của nhân loại.

Theo lý mà nói, hiện tại Dịch Vân cũng không phải tìm cách chạy trốn mà phải ngưng thần đề phòng Lang Lang đột nhiên bạo phát công kích. Thế nhưng mỗi lời nói, cử động đều rất nhàn hạ, ung dung thoải mái, phảng phất như hoàn toàn không thèm để ý sự uy hiếp mà Lang Lang có thể gây ra đối với hắn, bởi vì lúc tại Lạc Nhật Sơn Mạch hắn đã nhìn qua vô số ma thú so với hắn mạnh hơn biết bao nhiêu lần.

Lúc đó, hắn vẫn còn là Tứ tinh mà vẫn có thể vượt nhiều lần vượt qua vô số lần hiểm nguy, tiếp tục sinh tồn trong các hoàn cảnh cực kì tồi tệ mà tìm được một con đường sống trở ra. Hiện tại hắn đã mạnh hơn lúc đó nguyên một cái tinh vị, cho dù Lang Lang có ác ý thì nhiều lắm cũng chỉ tạo thành điểm phiền phức đối với hắn mà thôi, tuyệt đối không thể thương tổn đối với tính mạng, đây cũng là điểm tự tin của Dịch Vân hiện giờ.

Bởi vì Dịch Vân hiểu rõ thực lực bản thân và có sự tích lũy kinh nghiệm thực chiến, thế nên hắn mới tự tin. Mà bởi vì tự tin nên hắn mới thong thả.

"A ô.. ".

Lang Lang vừa nghe được lời nói của Dịch Vân thì biểu tình tựa hồ như bị kinh hãi cực độ, lập tức liên tục dũng mãnh gật đầu,sau đó đưa toàn bộ thân thể hướng tới trước mặt Dịch Vân, cái mũi to lớn cúi xuống nhẹ nhàng nức nở, cấp tốc bày tỏ thái độ của bản thân.

Dịch Vân thấy thế thì cười to:"Không phải ma thú đều là cá lớn nuốt cá bé hay sao chứ? Tiện nghi trước mặt ngươi còn không xơi, Lang Lang ngươi quả thật không giống một đầu ma thú a".

Lang Lang vừa nghe lập tức lắc đầu liên tục, trong miệng thấp giọng kêu ô ô, quả thật có cái bộ dáng khả ái nói không nên lời, ngay cả Môn La cũng cười ha hả.

Lời nói vừa nãy Dịch Vân thuận miệng nói ra suýt chút nữa đã dọa Lang Lang sợ vỡ mật.

Trực giác của ma thú mạnh hơn nhân loại rất nhiều lần. Lang Lang rất minh bạch hiện giờ nó mạnh hơn Dịch Vân rất nhiều. Thế nhưng nó lại có một cảm giác không rõ ràng khiến nó rất sợ khi phải đối mặt với Dịch Vân. Mặc dù thực lực của mình hơn xa hắn, nhưng một khi khai chiến thì ngay cả một chút lòng tin đánh bại hắn mình cũng không có.

Nghe được câu hỏi bình thản của Dịch Vân, ngữ khí tuy rằng bình thản, khóe miệng tươi cười ấm áp, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã khiến nó lạnh hết cả sống lưng. Thế nên nó mới lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, đó cũng là tư thế thần phục của ma thú.

Ba tháng qua nó vẫn chờ ở chỗ này, theo thực lực bản thân tăng vọt, nó cũng đã từng nghĩ tới việc dùng cường lực cướp đoạt hỏa phách tinh thạch của Dịch Vân, cái ý niệm này vẫn không ngừng lẩn quẩn trong đầu khiến nó cứ do dự không quyết. Nhưng tại lúc Dịch Vân đột nhiên xuất hiện, phát hiện hắn càng mạnh hơn so với lúc trước, cái loại cảm giác không rõ ràng đó lại càng thêm cường liệt. Trong nháy mắt nó tựu làm ra một cái quyết định, kể từ bây giờ, nó thực sự cam tâm tình nguyện nghe Dịch Vân sai phái, không dám có bất luận ý niệm lỗ mãng nào nữa.

"Tê tê tê".

Cầu Cầu chứng kiến Lang Lang quỳ rạp trên mặt đất, thoáng cái đã nhảy lên cái đầu to lớn của nó, vui mừng nhảy dựng lên. Lúc trước tuy rằng nó vẫn hay khi dễ Lang Lang, nhưng cũng đã công nhận nó là một người bạn, cách biệt ba tháng gặp lại, đương nhiên giống như mới gặp đã quen thân.

Lang Lang mặc cho Cầu Cầu nhảy loạn trên đầu, chậm rãi đi tới một gốc đại thụ, lập tức đào bới, một lúc sau tựu đào được một cái hố lớn.

Dịch Vân hiếu kì tiến đến xem thì thấy trong đó là một y phục của nhân loại, cầm lên xem thì đích thực là bộ y phục hắn quẳng ra khi nhảy vào thủy đàm lúc trước. Lúc này hắn mới nhớ ra là vẫn còn đang trong trạng thái lõa thể.

Dịch Vân thực là có thói quen khỏa thân. Trong ba tháng ở tại u cốc, tu luyện, ăn, ngủ hắn đều không có mặc y phục. Hiện tại chợt mặc lại y phục, thật sự có chút không quen.

"Lang Lang, ngươi chờ ở đây suốt ba tháng, cũng thật là khổ cực cho ngươi. Như vậy đi, ngươi dẫn ta ly khai ma thú đầm lầy, ta sẽ cho ngươi sáu khỏa hỏa phách tinh thạch nữa, có được không? ". Dịch Vân vuốt ve đầu Lang Lang, cười nói.

"A ô ~ ~!".

Lang Lang vừa nghe liền ngẩng cao đầu hưng phấn tru lớn.

"Ha ha ha, một lời đã định, chúng ta đi thôi!".

Dịch Vân nhảy lên người Lang Lang, quay người liếc mắt nhìn thủy đàm một cái liền lập tức ly khai nơi này.

Ba ngày sau.

Có sự dẫn đường của một đầu Ngũ Giai Thiết Cốt Viêm Lang là Lang Lang, ma thú đầm lấy nguyên bản đối với hắn là nguy cơ tứ phía thì nay bỗng nhiên trở nên phi thường bình ổn. Những ma thú yếu hơn Lang Lang dĩ nhiên không dám cản đường, còn nếu như gặp phải ma thú mạnh hơn thì nó liền dốc hết sức mà tránh né. Dịch Vân bỗng nhiên có một loại ảo giác, nơi đây căn bản không phải là cái gì ma thú sào huyệt mà trái lại lại có chút giống với một danh lam thắng cảnh vùng ngoại ô.

Trên đường về, Dịch Vân thoải mái nằm trên lưng Lang Lang, nhìn cành lá đại thụ bay vụt qua, tự tại như là đang ngồi trong một chiếc mã xa xa hoa lộ thiên (nói nhanh cho nó vuông thì là xe mui trần). Mà Cầu Cầu lại cuộn tròn trên đầu Lang Lang, khi thì hướng Dịch Vân làm nũng, khi thì đùa Lang Lang một chút, nói chung bộ dáng của ai cũng rất tự đắc thoải mái.

Môn La thấy thế lắc đầu cười nói: "Từ cổ chí kim, bất luận là ai, hễ là ở giữa ma thú sào huyệt thì đều nơm nớp lo sợ, cho dù là cao giai cường giả cũng như nhau. Cái bộ dáng của các ngươi hiện giờ sợ rằng trên Khung Võ đại lục rộng lớn cũng là độc nhất rồi".

Dịch Vân cười nói: "Ta có Lang Lang trợ giúp, đương nhiên tốn ít sức hơn".

"Được rồi". Dịch Vân còn nói:"Lúc trước tại ma thú đầm lầy tìm kiếm khoáng mạch hao tốn bốn tháng, lại tiếp tục đợi tại u cốc ba tháng nữa, tổng cộng là bảy tháng thời gian, mà để có thể ra khỏi đây thì cũng thành chín tháng mất rồi. Ta nghĩ, Mễ Nặc lão sư hẳn là lo lắng cho ta lắm".

Lúc trước, Dịch Vân đã đồng ý với Mễ Nặc, trễ lắm là nửa năm thì sẽ quay trở lại. Ai ngờ sự tình lại kéo dài tới hơn chín tháng, lúc trở lại nhất định sẽ bị Mễ Nặc hung hăng giáo huấn.

"Tối đa cũng chỉ bị hắn quất cho vài đạo ma pháp thôi mà, cái đó so với thu hoạch của ngươi tại u cốc thì có xá gì. Nếu như mỗi lần xin nghỉ dài hạn ly khai học viện mà đều có thể gặp được kì ngộ bậc này thì bị quở trách vài lần có là cái gì? ". Môn La ha ha cười nói.

Dịch Vân gật đầu biểu thị sự đồng tình. Trong ba tháng thời gian tại u cốc, hắn không chỉ tìm được một ma pháp quyển trục nói về ma pháp trận của một vị Tinh Vực cường giả lưu lại, hơn thế nữa còn giúp cho ma khí song hệ lĩnh vực đều vượt qua ngưỡng cửa Ngũ Tinh lĩnh vực. Kết quả bội thu như vậy, lúc trước hắn hoàn toàn không ngờ tới.

Dừng một chút, Môn La tiếp tục nói: "Ngoại trừ sự tình lúc này ra, ngươi còn phải chú tâm xem thử có thể mua được lưỡng khỏa Long Đảm Thạch hay không. Tuy rằng nói ngươi giao ra hai mươi bả Nhị phẩm ma binh là sẽ không thành vấn đề, thế nhưng chỉ khi cầm chắc trong tay thì ta mới có thể an tâm được... Rất khó để có thể tìm được Long Đảm Thạch a".

Dịch Vân kinh ngạc, hắn hầu như đã hoàn toàn quên mất việc này, nhưng hắn cũng không lo lắng, hắn hoàn toàn tín nhiệm năng lực làm việc của Ngạc Đa Đồ, lần này hẳn hắn cũng sẽ không làm cho mình phải thất vọng.

Lúc Lang Lang phóng qua một cái ao đầm, rẽ qua một phiến sơn lâm khác, Dịch Vân đột nhiên nghe được từ trong sơn lâm vọng ra tiếng gầm rống của một đàn ma thú cùng tiếng quát tháo của nhân loại.

"Di? Nơi đây tuy rằng không phải là chỗ sâu bên trong ma thú đầm lầy, nhưng cũng đã gần sát rồi. Nếu không có Lang Lang thì ta cũng không dám tới đây, không ngờ còn có nhân loại dám tiến tới nơi này? ". Dịch Vân có chút kinh ngạc.

Ma thú đầm lấy mặc dù không có hung hiểm như Lạc Nhật sơn mạch, nhưng cũng tồn tại lục, thất giai ma thú. Những cao đẳng ma thú này đều sống tại sâu bên trong đầm lầy, thế nên nếu không phải là người cực kì tự tin với thực lực bản thân thì cũng tuyệt đối không tiến vào sâu bên trong.

"Lang Lang, mau qua xem".

Gật đầu, Lang Lang buông ra tứ chi, như tật phong xẹt qua sơn lâm, gần như ngay lập tức đã ngoại vi chiến trường. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nấp sau rừng cây, phía trước đích thị là một cái ao đầm rất lớn, chỉ thấy có hơn trăm danh chiến sĩ nhân loại được vũ trang đầy đủ đang chém giết cùng một đám phi hành ma thú toàn thân đen kịt.

"Là Tứ giai ma thú Ám Dực Ngột Ưng!". Dịch Vân thấp giọng nói.

Dọc theo ao đầm hình tròn, đám chiến sĩ nhân loại tản ra khắp nơi thành hơn mười đội, mỗi đội khoảng hơn mười người đều đang ứng phó với một đầu Ám Dực Ngột Ưng. Trên chiến trường, tứ chi đứt gãy khắp nơi, của nhân loại có mà của ma thú cũng có, chỉ là thi thể nhân loại tản mác khắp nơi dọc theo chiến trường, khó có thể tìm được một cỗ thi thể mà vẫn còn nguyên vẹn, hoàn toàn vượt hơn số lượng thi hài ma thú.

Môn La nhìn một hồi rồi nói: "Đây là một dong binh đoàn có chiến lực khá cao. Hai đầu lĩnh phân biệt là một Lục Tinh Võ Cuồng cùng một Ngũ Tinh Pháp Đồ, hơn mười người là Tứ Tinh, những đội viên còn lại thấp nhất cũng là Tam Tinh. Với thực lực như vậy, phóng nhãn toàn Kỳ Võ đế quốc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay".

Sở hữu đội hình như vậy, thảo nào lại có tự tin tiến sâu thế này.
Bình Luận (0)
Comment