Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 170

Pháp môn Bối Lợi Mỗ dạy có thể nói là hoàn toàn trái với quy tắc ma pháp Dịch Vân biết, nghe Bối Lợi Mỗ nhắc lại vài lần, tự mình biểu diễn trước mặt hắn, Dịch Vân hoàn toàn không thể lý giải, cảm thấy có phần gian nan.

Môn La càng không cần phải nói, hắn vẫn ở bên cạnh Dịch Vân khi nghe giảng, cũng như người chết nghe tiếng sấm, trong mắt hắn Bối Lợi Mỗ nói đến nước miếng tung bay, Dịch Vân lại nghe vẻ mặt mù mịt, bỗng nhiên có cảm giác vớ vẩn, hai người này một dạy một chịu, giống như tuấn mã ngàn dặm đi dạy một đầu trâu.

Khi hắn nghe Bối Lợi Mỗ giảng đến chương thứ ba cũng chịu không nổi, tự giác chui vào Hồng Liên nằm ngủ.

Từ đầu đến cuối, Bối Lợi Mỗ đều không có phát hiện bên cạnh hắn có một linh hồn cấp bậc tinh vực như hắn tồn tại.

Vì học loại lý giải ma pháp huyền ảo kỳ lạ khó khăn này, bắt đầu từ hôm nay Dịch Vân ở luôn trong thạch thất.

Tại mấy hôm trước, Dịch Vân luôn ngồi cả ngày trước mặt Bối Lợi Mỗ nghe hắn giảng thuật phương pháp vận hành huyền ảo ma pháp, hắn lần lượt nghe toàn bộ, nhưng hiệu quả không lớn, hắn đem từng chứ Bối Lợi Mỗ nuốt vào trong, cũng khoa tay múa chân, nhưng tổng quát không thể đem ma lực trong cơ thể thuận lợi vận hành, mặc hắn dùng sức thế nào ma lực hải dương trong khí hải vẫn ở cục diện tĩnh lặng đáng buồn không một chút gợn sóng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Bất luận đấu khí hay ma pháp muốn học được, điều kiện đầu tiên là lý giải, có thể hiểu nguyên lý thì càng dễ lĩnh ngộ.

Nhưng Dịch Vân lại không thể hiểu được nguyên lý vận hành ma pháp huyền ảo này, hắn tựa như ấu trùng giữa mùa hè, sinh mệnh chỉ có một tháng, từ sinh ra cho đến chết chỉ thấy ánh mặt trời mùa hè, hiện tại muốn cho hắn hiểu tuyết trắng, cái gì là mùa đông, cái gì là băng hàn, có thể nói là chuyện cực kỳ khó khăn.

Trải qua mấy ngày liên miên học tập, lại không chiếm được hiệu quả gì, lúc sau Dịch Vân tạm thời hoãn lại nghiên cứu ma pháp huyền ảo, lại quay về cuộc sống tu luyện theo quy luật.

Ban ngày hắn mang Cầu Cầu trở lại ma trận luyện tập chiêu thức, tiến hành tu luyện phối hợp ma pháp và đấu khí. Buổi tối quay về thạch thất nghe Bối Lợi Mỗ dạy dỗ, nghiên cứu vận hành ma pháp huyền ảo. Nếu hai ba lượt đều không có hiệu quả hắn cũng không tiếp tục, hết thảy tùy tâm, tự nhiên mà làm, ngồi đó tu luyện, hoặc nghe Bối Lợi Mỗ giảng thuật kỳ sự văn sử nhiều năm trước.

Nghĩ đến Bối Lợi Mỗ nhiều năm chưa ăn thứ gì, Dịch Vân lựa một ngày trở lại Thiên Phong thành mua lượng lớn đồ ăn, mang về thạch thất cho lão với Cầu Cầu hưởng dụng.

Mà Bối Lợi Mỗ cũng thực… thời gian quá dài không có đụng qua thực vật, dạ dày hắn sớm thoái hóa, ăn vào cái gì lại phun ra thứ đó, nhưng hắn không ngừng đem thực vật lấp kín miệng, tuy rằng là nhổ ra, nhưng hương vị hoa quả trong miệng thật tuyệt vời, làm hắn phảng phất nhớ lại hơn 900 năm trước, quay lại thời đó…

Vài ngày sau, dạ dày Bối Lợi Mỗ rốt cục khôi phục bình thường, cuối cùng đã có thể ăn uống yên ổn, hảo hảo hưởng dụng mỹ thực, vì thế Bối Lợi Mỗ mừng như điên, ngay cả nước mắt cũng tiêu sái bay ra.

Vẻ ngoài hắn là bộ xương khô, biểu tình mừng quá phát khóc lại y như khóc tang, Dịch Vân nhìn thấy không rét mà run, Cầu Cầu cũng bị dọa lạnh run núp vào một bên.

Cầu Cầu rất kiêng kỵ Bối Lợi Mỗ, ma thú đối với cường giả kinh hãi là thiên tính, hơn nữa bộ xương khô luôn biểu hiện ra rất có hứng thú với nó, càng làm cho Cầu Cầu phi thường sợ hãi, luôn trốn hắn rất xa, với việc này Dịch Vân cũng không có biện pháp.

Lại qua vài ngày, rốt cục Cầu Cầu không nhịn được hấp dẫn của Hắc ám hệ phách thạch, thừa dịp Dịch Vân cùng Bối Lợi Mỗ nói chuyện, lén lút bò đến trước mỏ tinh phách, hỏa tốc cắn xuống ba khỏa tinh thạch, lại chậm rãi bò lại tiến vào lòng ngực Dịch Vân, một hồi vang lên tiếng ngáy, bắt đầu ngủ say.

Cầu Cầu tự cho là hành động ẩn mật, Dịch Vân cùng Bối Lợi Mỗ hai người kỳ thật đều xem thấy, khi nhìn thấy thân thể Cầu Cầu bắt đầu nhanh chóng chuyển từ xanh thẫm thành màu đen, Dịch Vân cả kinh, một bên Bối Lợi Mỗ cũng trừng hai mắt, cơ hồ gần rớt hai tròng mắt kinh hãi nói: "Con rắn nhỏ không ngờ lại biến màu? Nhanh như vậy hoàn toàn thay đổi, chưa từng nghe ma thú nào có bản lĩnh này a!"

"Cầu Cầu tựa hồ ăn uống nguyên tố phách thạch khác nhau thân thể sẽ chuyển thành màu của nguyên tố khác nhau." Dịch Vân giải thích.

Ngây người một trận, Bối Lợi Mỗ nhìn chăm chăm Cầu Cầu đang ngủ say, nói: "Lúc trước thấy ngươi luyện tập trong ma trận, xuất ra phong hệ phách thạch cho nó làm điểm tâm, lão phu đã tương đối kinh ngạc! Không nói nguyên tố phách thạch là thiên tài địa bảo rất khó tìm, ngươi lại cho nó ăn? Càng làm lão phu khó hiểu chính là nguyên tố phách thạch là năng lương vô cùng thuần túy, làm sao mà ăn được? Ăn mà không chết ư? Loại ma thú này quả nhiên kỳ lạ đến cực điểm!"

Dịch Vân suy nghĩ một chút hỏi: "Ngài đã tới lĩnh vực tinh vực cao giai, cơ hồ là tối cường giả đại lục, có thể biết Cầu Cầu thuộc loại ma thú nào chứ?"

"Không thể! Cho nên lão phu mới có hứng thú như thế với con rắn này!" Bối Lợi Mỗ nói: "Lấy nhãn lực của lão phu không nói cửu giai ma thú, cho dù là ma thú tinh vực cũng có thể nhìn là phán đoán ra, mà con rắn nhỏ này thực lực không mạnh, nhiều lắm cỡ lục giai ma thú, nhưng lão phu nhìn không ra giai vị, việc quái lạ a!"

Ngay cả Bối Lợi Mỗ tối cường giả đương thời cũng nhìn không ra? Dịch Vân có chút kinh ngạc, lúc này thanh âm Môn La trong óc vang lên: "Khô lâu này nhìn không ra là bình thường! Chỉ là tinh vực cao giai mà thôi, ta đây, tinh vực đỉnh phong a, ngay cả lão đại ta nhìn còn không ra, huống chi là hắn!"

Dịch Vân nghe xong trong lòng cười khổ, chỉ là tinh vực cao giai? Những lời này thật ngông cuồng, rất ngạo! rất phách! Tin rằng cả Khung Võ đại lục, người có tư cách nói như vậy chỉ có mỗi Môn La.

Một hồi, Bối Lợi Mỗ nhìn Dịch Vân, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, lão phu có một chuyện không rõ, ngươi vì sao có Phong hệ phách thạch? Mấy cái nguyên tố quặng mỏ này đều là dị bảo, người bình thường muốn có một khối cũng rất khó, nhưng ngươi tựa hồ có không ít, có thể cho con rắn nhỏ kia ăn như cơm?"

Ở trong thạch thất thần bí gặp Bối Lợi Mỗ là chuyện ngoài ý muốn của Dịch Vân.

Hai người ở chung vài ngày, cũng không có cái gì tín nhiệm, lại không có gì xung đột lợi ích, Bối Lợi Mỗ nếu có lòng xấu xa với hắn, Dịch Vân tuyệt đối không thể ngăn cản, vì thế hắn không giấu diếm, đem cổ đàm u cốc toàn bộ nói ra.

"Dưới nước ngàn mét có một sơn cốc di thế, bên trong ngươi tìm được Phong hệ phách thạch với di hài cường giả tinh vực?" Bối Lợi Mỗ nghe xong kinh ngạc.

Dịch Vân gật đầu cười nói: "Trong u cốc còn có một ma pháp trận, có thể lưu lại phong nguyên tố trong sơn cốc, làm cho u cốc trở thành tồn tại nhân gian tiên cảnh, ta chưa bao giờ thấy qua địa phương đẹp như vậy!"

"Ngươi nói còn có một quyển ma pháp trận, có thể cho lão phu xem chứ?"

Dịch Vân không thèm để ý, lập tức đưa ra quyển sách.

Bối Lợi Mỗ rất cẩn thận lật xem, một giờ sau hắn mới trả lại cho Dịch Vân nói: "Tiểu hài nhi ngươi đoán chắc đúng, tên cường giả tinh vực phong hệ kia hẳn là tinh vực trung giai, bởi vì cuốn sách ma pháp trận ghi lại cao nhất chỉ ở trình độ tinh vực trung giai, hơn nữa cũng chỉ có hai pháp trạn tiếp cận tinh vực mà thôi!"

"Cuốn sách ma pháp trận này ghi lại trận đồ, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng được cái tường tận, từ đơn giản cho đến khó hơn, từng bước mà học lên coi như sách quý."

Dịch Vân gật đầu: "Ma pháp trận thật phức tạp, tuy rằng trong sách ghi lại xác thực tỷ mỉ, nhưng ta học lần nào cũng cảm thấy rất lao tâm tốn sức."

Bối Lợi Mỗ trầm trầm cười nói: "Ma pháp trận ít nhất cũng phải có ma lực cấp bậc lục tinh mới được, tiểu hài nhi hiện tại mới có năm sao, cho dù có học được cũng vẽ không ra một cái, gấp cái gì?"

"Ngươi xem ma pháp trận trong thạch thất này, chủ yếu hình thành từ ba pháp trận: Tù thần khốn ma tuyệt trận, Câu linh pháp trận cùng Thiên la địa mạc trận. Ngoại trừ Câu linh pháp trận là Tinh vực cao giai pháp trận, còn lại hai cái kia đều là pháp trận Tinh vực đỉnh phong, so với pháp trận trong cuốn sách kia còn cao hơn hai bậc, ba cái ma pháp trận này ngay cả lão phu cũng bất lực, tương lai ngươi đi, còn rất dài!"

"Hai cái pháp trận kia ta biết, cái Thiên la địa mạc trận chưa từng nghe qua, tác dụng là gì vậy?" Dịch Vân ngạc nhiên nói.

"Là phòng ngự!" Bối Lợi Mỗ nói: "Vài ngày trước ngươi không phải ở ngoài vách đá đứng bất lực sao, còn gãy liên tiếp ba chuôi ma binh sao? Đây là uy lực sinh ra từ Thiên la địa mạc, "Tuyệt đối phòng ngự"."

"Tuyệt đối phòng ngự? Cũng chính là bất luận như thế nào cũng không thể phá giải sao?"

"Việc này lão phu cũng vô pháp trả lời, bởi vì ta cũng không biết!" Bối Lợi Mỗ nhắm mắt lại, tựa như đang nhớ lại: "Ba cái pháp trận đều là ma trận cao nhất đã thất truyền mấy ngàn năm, lão phu ban đầu cũng chỉ đọc được trên sách cổ, sau khi bị giam nơi đây mới nhìn thấy lần đầu tiên, nhưng mà, trải qua hơn 900 năm nghiên cứu vẫn không rõ."

"Chẳng qua, thế gian này không có pháp trận không thể phá, chỉ cần lực lượng ngươi có thể vượt qua uy lực của pháp trận, hẳn có thể phá giải, bản chất lực lượng chính là phân biệt mạnh yếu, trước lực lượng tuyệt đối, cái gọi là phòng ngực tuyệt đối không tồn tại."

Dừng một chút, Bối Lợi Mỗ nhìn Dịch Vân bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Hiện tại tiểu hài nhi hiểu được ngươi ngày đó có ngu ngốc bao nhiêu chưa? Lấy thực lực năm sao trước mắt của ngươi, không ngờ đi cứng rắn đụng Thiên la địa mạc trận? Cho dù lúc ấy trên tay ngươi là ma binh tuyệt thế, cấp độ cao nhất, ngươi cũng chỉ có năng lực phát huy ra vài thành, vận mệnh đứt gãy là chắc chắn a!"

Dịch Vân nghe vậy ngây ngô cười, trong lòng lại nghĩ: "Hoàn hảo ngày đó Bối Lợi Mỗ viện trưởng chủ động mở cửa cho ta vào, bằng không ngày sau không biết ta tại vách núi kia chém đứt bao nhiêu thanh ma binh đây?

Dịch Vân nhìn quang mang lưu chuyển từ hắc ám phách thạch trong căn phòng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện lập tức nói: "Một khi ngài lúc ấy bị đánh bất tỉnh đem vào thạch thất này, như thế nào di chuyển hắc ám thạch đến nơi đây?"

Bối Lợi Mỗ nghe xong miệng nghiến răng kẽo kẹt, oán hận nói: "Chỗ tinh quặng này cũng không phải lão phu mang đến, mà là thần bí nhân kia vì không cho ta đói chết chỗ này, cho nên Rất Thiện Ý đem một tòa Hắc ám phách thạch tới đây cho lão phu ĂN!"

Dịch Vân nghe vậy kinh hồn.

Nghĩ thầm, thần bí nhân phục vụ cũng quá chu đáo đi? Thật sự bỏ ra vốn cớ này, mấy nguyên tố tinh thạch chỉ cần một khối nhỏ cũng đủ khiến mỗi người trong đại lục tranh đấu đầu rơi máu chảy, huống chi là một tòa lớn thế này?

Cẩn thận nghĩ lại, cường giả thần bí này làm việc thực làm cho người ta khó hiểu, hắn không có thù oán sâu nặng với Bối Lợi Mỗ, lại tiêu phí công sức lớn như vậy, ba ma pháp tuyệt trận cao nhất, một tòa núi Hắc ám tinh thạch cùng đem vào trong căn phòng này, danh tác như thế chỉ vì muốn giam Bối Lợi Mỗ ở tỏng này, một đao giết cho rồi không phải xong việc?

Dịch Vân không khỏi suy nghĩ sâu xa, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn, chỉ cảm thấy chuyện này từ đầu tới cuối đều không có chút đạo lý, nhưng mà nhìn bộ dáng Bối Lợi Mỗ nghiến răng nghiến lợi nên cũng không dám nhắc lại vấn đề này.
Bình Luận (0)
Comment