Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 177

Đêm đã khuya, đường phố Thiên Phong thành trở nên hết sức kiều diễm, với một số người thì ban đêm mới là bắt đầu cuộc sống. Lúc này ở khu thành đông Thiên Phong thành, một trạch viện to lớn và mĩ lệ, tại nghị sự phòng của Kiệt Nặc Tư gia tộc, vẫn đang có người bàn bạc.

" Ngươi nói cái gì, bằng hữu của ngươi hy vọng thương hội Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta mang chuôi ma binh này mang ra đấu giá công khai với toàn bộ đế quốc?", Cát Âu mặt xanh mét, trầm giọng hỏi.

" Đúng vậy. Hắn còn nói, muốn chúng ta nghĩ biện pháp đem chuôi nhị phẩm cao giao lôi chúc thuộc tính này bán với giá trên trời, càng cao càng tốt, mà bất luận thế nào cũng phải là người gia tộc Lam Duy Nhĩ gia tộc mua mới được…. ", Ngạc Đa Đồ cẩn thận nói.

Cát Âu nghe xong bỗng nhiên chụp lấy bàn trà, một chưởng đem nó chấn nát, cả giận nói: " Chỉ có thể bán cho Lam Duy Nhĩ gia tộc? Đây là yêu cầu kiểu gì, công khai bán đấu giá, lại chỉ định người mua, như thế cần gì phải công khai đấu giá, tuỳ tiện đem bán là được, có loại phương thức mua bán thế này sao?".

" Ngạc Đa Đồ, từ lúc ngươi với bằng hữu kia hợp tác, không phải ta đã dặn dò ngươi rồi sao, cái chuôi lôi chúc ma binh này đối với gia tộc ta có ý nghĩa rất lớn, nếu lần này bỏ qua, sợ về sau không có cơ hội tốt như vậy. Tóm lại, chuôi lôi chúc ma binh này chúng ta bắt buộc phải có. Giá cả có thể thương lượng, 50 vạn không được thì 60 vạn, không được nữa thì liền 70 vạn, tóm lại, bản tộc trưởng tuyệt không bỏ qua!".

Chỉ là một thanh nhị phẩm cao giai lôi chúc ma binh căn bản không đáng 70 vạn, Cát Âu thịnh nộ đưa ra một cái giá king người này. Cũng không phải Cát Âu giận quá mafhoof ngôn, mà là đối với tu luyện giả tu luyện lôi chúc đấu khí mà nói, chuôi ma binh này gần như tương đương với tam phẩm cao giai cấp bậc. Thẳng thắn mà nói, nếu có phải xuất ra giá ngoài 100 vạn, Cát Âu có lẽ cũng không tiếc hết thảy để mua.

Ngạc Đa Đồ luôn thấy tộc trưởng trầm ổn nhưng giờ này lại nổi giận như vây, nhất thời một thân mồ hôi lạnh, không biết nói tiếp thế nào…

" Tộc trưởng, xin chớ tức giận, suy nghĩ cẩn thận, yêu cầu này thật quá kì quái, ta thế nào cũng không hiểu được…Chúng ta nên nghe tiếp xem Ngạc Đa Đồ còn nói gì nữa a", nguyên bản Địch An trưởng lão vốn lẳng lặng ngồi nghẹ, bỗng nhiên nói.

Cát Âu nghe Địch An trưởng lão nói, liền áp chết lửa giận, nghĩ cũng có lý, liền hít sâu một hơi khiến mình bình tĩnh trở lại: " Ngạc Đa Đồ, ngươi nói xem, bằng hữu của ngươi có dụng ý gì".

Ngạc Đa Đồ chạy nhanh tới nói: " Hắn còn nói là, Lam Duy Nhĩ gia tộc đệ tử tu luyện một bộ tổ truyền Lôi chúc công pháp đấu khí, hình như kêu là Cuồng Lôi Phách Quyết, mà cái chuôi lôi chúc ma binh này thích hợp với tuyệt học đấu khí gia tộc bọn họ,bọn họ hẳn sẽ không tiếc giá cả như thế nào mà mua về…"

" Đông!!!", tức giận hừ một tiếng, Cát Âu phất tay làm Ngạc Đa Đồ im bặt tiếng, rồi trầm giọng nói: " Hắn lẽ nào không biết đệ tử Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta cũng nhiều thế hệ tu luyện lôi chúc đấu khí sao? Lam Duy Nhĩ gia tộc là một trong tứ đại thế gia của đế quốc, nhưng như thế thì sao, gia tộc chúng có thể mua, gia tộc ta cũng có thể, nói như hắn rõ ràng là khing thường tài lực Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta!!!".

Địch Yên vốn trầm ngâm nhất, mở miệng hỏi: " Bằng hữu của ngươi và gia tộc chúng ta đang hợp tác rất vui vẻ, ta có chút không hiểu, gia tộc chúng ta đã vì hắn mà tìm không ít khoáng thạch quí hiếm mà không đòi hỏi gì cả, theo lý mà nói, hắn không có lý do gì xem thường Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta mới phải… Như vậy hẳn giá ma binh có vấn đề. Bằng hữu của ngươi có lẽ không hài lòng cái giá 50 vạn a, vậy hắn muốn bao nhiêu đây?".

Lời của Địch Yên là dịu cơn tức giận của Cát Âu tộc trưởng khiến Ngạc Đa Đồ cảm động lập tức đáp: " Hắn nói muốn gia tộc chúng ta đem chuôi lôi chúc ma binh này bán với giá trên trời mà hơn nữa còn phải là Lam Duy Nhĩ gia tộc mua mới được. Bán xong, hắn chỉ cần….40 vạn kim tệ, còn lại lời lãi bao nhiêu, toàn bộ là của Kiệt Nặc Tư gia tộc ta!".

" Cái gì???", Cát Âu cùng ĐịchYên trưởng lão nghe xong liền ngẩn người ra, rồi kinh hô nói. Cát Âu bật dậy, vẻ mặt không tin nổi: " Ngươi… Ngươi vừa nói cái gì???".

" Bằng hữu kia nói hắn chỉ cần 40 vạn kim tệ, tiền lời lãi bán đấu gia cho Lam Duy Nhĩ gia tộc đều là của Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta, hắn nói đó là thù lao cho chúng ta!!!", Ngạc Đa Đồ lặp lại lần nữa.

Địch Yên đứng lên, nét mặt già nua tràn đầy thần thái khó hiểu, liên tục lặc đầu nói: " Thật không hiểu nổi, yêu cầu này thật bất khả tư nghị! Với điều kiện giao dịch này, đối với hắn không có ưu đãi gì, tại sao hắn phải làm vậy?".

" Dịch… Hắn không muốn nói, ta cũng không dám hỏi, hắn còn có 2 điều kiện muốn chúng ta đáp ứng.".

" Hai điều kiện gì? Nói mau!!!", Cát Âu thúc giục nói, việc này đã quá mức quỉ dị, hắn rất muốn biết Dịch Vân đến tột cùng là có chủ ý gì.

" Điều kiện thứ nhất chính là vô luận thế nào cũng không tiết lộ thân phận của hắn, nếu có người truy vấn xuất xứ ma binh, hắn muốn gia tộc chúng ta tự tìm một thế thân khiến cho các gia tộc khác không thể tìm ra hắn, hắn nói nếu điều kiện này không được chấp thuận thì hợp tác giữa hai bên bị huỷ bỏ!!"

" Điều kiện thứ hai, hắn hy vọng gia tộc chúc ta có thể đem thanh lôi chúc ma binh này đến Vũ Đô thành bán đấu giá, tốt nhất là tất cả ma binh hắn cấp, nếu gia tộc chúng ta muốn tiêu thụ thì tuỳ tiện kiếm một cái thành thị nào cũng được, cái chính là không được bán ở Thiên Phong thành".

Địch Yên nghe xong lắc đầu nói: " Hai điều kiện này chỉ có một mục đích chính: đó là không tiết lộ thân phận của hắn, cũng không muốn để người khác theo dấu vết gia tộc ta, tìm đến Thiên Phong thành, có thể tìm thấy…. Hắn cẩn thận như vậy, chắc bởi tất cả ma binh này đều là hắn từ gia tộc trộm đi a?".

Cáp Âu nghe Đich Yên nói xong cũng gật đầu nói: " Cũng chỉ có cách là mới giải thích mới giải thích được vì sao hắn không muốn người khác tìm được mình, nếu trong lòng không có quỉ, hắn mà nguyện ý công khai đấu giá, sẽ có vô số thế lực quyền quí mời chào, lấy lòng hắn. Nếu điều này là thật, gia tộc chúng ta thay hắn bán thanh ma binh này, e sẽ gặp phải đại phiền toái!!!".

Ngạc Đa Đồ nghe tộc trưởng cùng trưởng lão nói đều nhất trí hoài nghi xuất xứ ma binh của Dịch Vân, vội vàng nói: " Bằng hữu đó từng cam đoan với ta xuất xứ của ma binh đều sạch sẽ, tuyệt không có người vì ma binh mà làm khó gia tộc ta, hắn chỉ không hy vọng bị một đám người đuổi theo đòi ma pháp binh khí mà thôi".

Cát Âu cùng Địch Yên đồng thời sửng sốt,họ không thể hiểu tên cực phẩm phá gia này trong lòng rốt cục nghĩ cái gì?.

Cát Âu cúi đầu trầm tư một lát bỗng ngẩng đầu nghiêm túc nói: " Nói như vậy, vô luận thế nào hắn cũng không nguyện ý đem thanh ma binh này bán cho gia tộc ta?". Nói đi nói lại, Cát Âu vẫn muốn mua thanh ma binh này, hắn thập phần ưng ý thanh lôi chúc ma binh này.

" Cái này… Hắn sau đó còn nói một câu, là ….", Ngạc Đa Đồ thật không biết nên nói thế nào, bởi câu nói này cũng thực sự làm cho hắn choáng váng.

" Hắn nói cái gì?", Cát Âu cùng Địch Yên đồng thời hỏi, sau đó nhìn nhau một cái đều thấy trên mặt nhau một biểu hiện kì quái.

" Hắn nói là… thanh lôi chúc ma binh này tuy là nhị phẩm cao giai nhưng thật ra chỉ là hàng thứ phẩm, hắn cố ý cho chúng ta đem đấu giá công khai với giá trên trời, thật ra là muốn Lam Duy Nhĩ gia tộc mất một món tiền lớn mà thôi…"

" Cái gì???", Cát Âu cùng Địch Yên nghe vậy đều nhảy dựng lên, Cát Âu lập tức rút thanh ma binh vơi yêu thích không muốn buông tay nhìn chằm chằm với thần tình không thể tin nổi!!!.

Kiếm thể hoàng mang ẩn hiện lưu chuyển, lôi chúc thuộc tính cường hãn hàm ẩn trong đó, kiếm thân thông doanh,phong cách cổ xưa loé mắt, giống như một tác phẩm mỹ nghệ trân phẩm, rõ ràng là một thanh ma binh nhị phẩm cao gai hàng thật giá thật, cực phẩm binh khí như thế nào lại là nhị lưu tàn thứ phẩm?

Ngạc Đa Đồ lúc này vội vàng nói tiếp: " Hắn nói thanh ma binh này chỉ nhìn đẹp mắt mà thôi, trông được mà không dùng được, so sánh với hàng cực phẩm còn khác biệt lắm. Hắn còn nói chỉ cần chúng ta giúp hắn thoả đáng việc kia, khiến Lam Duy Nhĩ gia tộc mất một món tiền lớn để mua thanh ma binh thứ phẩm kia, có khi sau này hắn có thể lấy một thanh nhị phẩm cao giai lôi thuộc tính bán cho chúng ta!".

" Oanh!!!", Cát Âu cùng Địch Yên toàn thân đồng thời chấn động, ngây dại ra!

Ánh nguyệt như ngân bàn trải về phía chân trời, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Dịch Vân đứng ngoài cửa phòng ngẩng đâu nhìn trời, một trận gió nhẹ thổi tới làm mái tóc dài tuỳ tiện buộc lên sau lưng hắn vũ động lên.

Môn La đứng sau Dịch Vân cười nói: " Tiểu tử ngươi, một chiêu này thật không sai, lấy một thanh phế phẩm ma binh mà có thể đem một đại thế gia đùa giỡn xoay vòng vòng, hơn nữa là, đối phương hoàn toàn chẳng hay biết gì, cam tâm tình nguyện xuất một cái giá trên trời, lại còn đắc chĩ, hoàn toàn không biết mình bị ăn một vố lừa thật đau, hahaha, cao a! Coi như lần này có thể khiến ngươi vơi một ít lửa giận."

Dịch Vân nghe xong mỉm cười

" Nga, Lam Duy Nhĩ gia tộc lần này khẳng định sẽ cắn câu, lúc trước chỉ vì một thanh tam phẩm sơ giai hoả hệ ma binh, đã phái ra trưởng lão gia tộc tự mình tìm đến Phổ Tu Tư để mua, mà hiện tại lại là một thanh nhị phẩm cao giai lôi hệ, bọn họ rất cần lôi chúc ma binh a".

" Hắc hắc hắc, ngươi đoán thử xem bọn họ ra giá bao nhiêu?", Môn La ác ý cười nói. Text được lấy tại Truyện FULL

Dịch Vân nhàn nhạt nói: " Bất luận Lam Duy Nhĩ gia tộc trả giá cao bao nhiêu đi chăng nữa, đối với ta mà nói, chỉ là một ít lợi tức mà thôi!".

" Lợi tức? Lời này nghĩa là sao?"

" Lúc trước họ đem ngoại công cùng cậu vất vả chế tạo ra binh khí rồi ép bán với giá cực thấp, mỗi tháng lợi nhuận buôn bán binh khí không vượt quá 500 kim tệ,bây giờ ta chỉ đòi lại một ít lợi tức mà thôi, xem như giúp ngoại công cùng cậu đòi lại một cái công đạo a, chỉ là một chút lợi tức mà thôi…"

Lợi tức cùng tiền vốn chồng chật lên nhau như một khối tuyết cầu lớn.

Tiền vốn là gì???

Hắn thủa thơ ấu thì mẫu thân mất.

"… Nếu Phổ Tu Tư cùng Ba Đức Lợi còn sống nhất định sẽ kiêu ngạo vì ngươi", Môn La nhẹ giọng nói.

" Hiện tại? Bây giờ còn chưa được, ta chỉ mới đi những bước đầu tiên mà thôi……" Dịch Vân ngẩng đầu nhịn trời, ánh trăng ôn nhu chiếu rọi trên mặt, chỉ nghe hắn thì thào nói: " Chưa trả được mối thù đó, ta còn mặt mũi nào đối mặt với bọn họ!"
Bình Luận (0)
Comment