Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 182

Làm sao có thể?" Tháp Khả Địch run giọng kinh hô: "Thủy hỏa nguyên tố hoàn toàn tương phản, hắn là người có thể chất song hệ tương khắc, hẳn là đời không thể bước vào bốn sao lĩnh vực mới đúng a! Ngược lại hai hệ ma pháp đồng thời đạt tới năm sao?! Quá mức biến thái, quá mức khó tin!"

Dịch Vân lúc này cũng ngẩng đầu nhìn Tháp Khả Địch, hắn nở nụ cười, cười rất sáng lạn: "Tháp Khả Địch, ngươi không phải luôn miệng nói phải bắt giữ ta, tươi sống đánh chết sao? Nhớ kỹ ngươi nói, ta chờ, ta hy vọng, ta mong ngươi!"

Dứt lời, Dịch Vân đem hai luồng sáng trên tay, một trước một sau từ không trung hướng Tháp Khả Địch đang vô cùng kinh hãi kia lao đi.

"Khố Mã! Các ngươi lập tức giết hắn! Phải nhanh, nhất định mau lên, thừa dịp hắn còn chưa xuất ra ma pháp tiếp theo!" Tháp Khả Địch tràn đầy hoảng sợ: "Không cần ma binh vào tay nữa, hôm nay nếu không phải hắn chết, chính là chúng ta bốn người xong rồi!"

Khố Mã ba người thấy Dịch Vân không ngờ còn có thể thi triển ra thủy hệ ma pháp, đồng thời đại chấn, trên mặt cũng lộ vẻ hoảng loạn, song hệ ma pháp có thể đồng thời đạt đến năm sao lĩnh vực? Toàn bộ Thiên Phong học viện mấy vạn người tu luyện, một cũng không có, hắn lại còn là thủy hỏa lưỡng hệ tương khắc…

Bọn họ cũng đồng thời cảm thấy hối hận, ngàn vạn lần không nên trêu chọc tên này, có thể trong vạn năm qua trên Khung Võ đại lục, hắn là người thứ nhất tu thành lưỡng hệ ma pháp tương khắc, nhân vật thiên tài… chỉ là, hiện tại đã quá muộn, Tháp Khả Địch nói đúng, hôm nay hắn nếu không chết, như vậy người chết là bọn họ rồi.

Cho dù là bọn họ hiện tại xoay người chạy trốn, về đến gia tộc cũng chỉ còn đường chết, bởi vì Dịch Vân tuyệt đối sẽ không buông ta bọn họ.

Ba người Khố Mã chắc chắn điểm này, rút phối kiếm tùy thân, đấu khí nhanh chóng vận chuyển, nhất thời trên người bọn họ quang mang rực sáng, thân kiếm ánh lên tia sáng, mãnh liệt phân ra ba đạo đánh tới Ma Pháp Thủy Thuẫn, Dịch Vân đứng ở sau tường băng, khoảng cách không tới năm thước, sinh tử một đường, toàn bộ chỉ tại mấy thước này, bọn họ không muốn chết, phải đánh!

Hai đạo sáng màu lam một trước một sau 2 luồng gió xoáy hướng Tháp Khả Địch kích tới, xoay chuyển trên không trung, không ngừng thu nạp thủy nguyên tố, rất nhanh lớn lên, càng thêm rắn chắc, lạnh lẽo. Nguyên lai hai cái lớn nhỏ bóng nước chừng ba thước khi bay đến người Tháp Khả Địch đã biến lớn thành hai quả cầu băng có hơn năm thước, mãnh liệt ập tới.

Thủy hệ năm sao trung giai ma pháp ── băng chi rít gào!

Lúc này, tại bên ngoài luồng lốc xoáy, hỏa diễm đã bị dập tắt, một băng cầu đạp mạnh lên lốc xoáy, băng hàn uy áp, lực va đập thật lớn tức thì luồng lốc xoáy cao 10 thước bị khoét thành một lỗ động, đồng thời băng cầu cũng bị tan rã thành vô hình. Ngay sau đó, băng cầu thứ hai nối đuôi mà lên, trực tiếp từ lỗ hổng kia tiến vào trong.

Tháp Khả Địch thấy thế kinh hãi, lập tức bố trí trước người hai đạo phong hệ hộ thuẫn, từ đầu đến giờ hắn không ngừng tiêu hao ma lực tăng cường uy lực cho lốc xoáy, bổn ý là muốn vây chết Dịch Vân, một thân ma lực cường đại hơn ma lực Dịch Vân, từ lâu đã hao hết bảy thành, không thể tiếp tục thi triển ra phong hệ ma pháp năm sao, trong lúc nguy cấp có hai hộ thuẫn hộ thân, lấy chất lượng ma lực hắn hơn xa Dịch Vân hắn tin tưởng có thể bình yên đón đỡ quả băng cầu này.

"Ầm!" Một tiếng thật lớn vang lên, băng cầu cực to đầu tiên là nổ nát hộ thuẫn thứ nhất, tiếp theo va chạm cái thứ hai, vừa tiếp xúc, băng cầu lập tức nổ tan, cùng hộ thuẫn kia tiêu tan, hộ thuẫn tuy tiêu tan nhưng đã an an ổn ổn tại trước mặt Tháp Khả Địch, đón đỡ dùm hắn hai đạo công kích trí mạng.

Tháp Khả Địch lúc này mới thở dài một hơi, phát hiện biển lửa bên ngoài đều bị băng cầu dập tắt, đang muốn đi qua tiếp viện ba người Khố Mã, chợt thấy một cỗ lạnh lẽo tràn ngập không trung, nhiệt độ giảm xuống cực thấp, lạnh thấu xương, mũi băng lóe ra tia sắc nhọn, rất nhanh tuôn ra từ trung tâm luồng lốc xoáy, đem tứ chi hắn lạnh đến cứng người, chờ hắn phát giác được không ngờ đã không thể động đậy, ngay cả nháy mắt cũng không được, …

Thì ra, ngay khi băng cầu kia va chạm nổ tung, dòng lãnh khí lan ra bốn phía, hình thành thế công chân chính "Băng chi rít gào!", cũng là đòn sát thủ ẩn dấu của Dịch Vân.

Băng chi rít gào tuy rằng nhiệt khí cực thấp nhưng đối với đã ngoài ngũ tinh pháp đồ không có bao nhiêu tác dụng, nếu không phải Tháp Khả Địch ma lực bị hao tổn quá mức, hơn nữa ma pháp thủy hệ đánh bất ngờ nên mới trúng chiêu, hắn đương nhiên dễ dàng hóa giải công kích ma pháp băng hàn này, chỉ là lấy ma lực hiện tại của hắn còn quá ít, nên chỉ đành bất lực.

"A a a a a ~~~~~~"

Không trung truyền đến một tiếng rên la hãi lòng người, thanh âm thê lương, ba người Khố Mã vừa thuận lợi chém tan ba tấm băng thuẫn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tháp Khả Địch da thịt đóng băng cứng đờ, một mảng da trên người hắn tróc ra rơi xuống, dòng máu đỏ tươi theo đó tuôn ra, mưa máu đỏ tươi tưới lên khung cảnh tuyết trắng như hoa anh đào, mỹ lệ kinh tâm.

"A... A... A......"

Tiếng kêu khóc đầu tiên cao vút, thời gian trôi qua dần dần chuyển thành đứt quãng, mong manh, rên rỉ, Tháp Khả Địch toàn thân không thể nhúc nhích, ngay cả động tác há mồm muốn cắn đứt lưỡi tự sát cũng không được, lúc này ma pháp lốc xoáy trong thời gian còn lại, người hắn bị kéo xoay giữa không trung, da thịt toàn thân đã bị bóc ra gần hết, lộ ra bên trong huyết nhục mạch máu rõ ràng, một màn tãn nhẫn "Khổ hình lột da!"

Thân hình máu chảy đầm đìa, theo luồng lốc xoáy bắn ra hoa máu, đem hoa tuyết trắng nhuộm thành huyết hồng như lá cuối thu.

Hắn luôn mồm nói phải đem Dịch Vân một đao tươi sống lột da xử tử, không nghĩ tới qua lúc sau, lại phát sinh chính trên người hắn.

Hai mắt Dịch Vân đều đặt trên người Tháp Khả Địch chưa hề di động, trong bốn người đây là uy hiếp lớn nhất của hắn, chỉ có tên này mới có thể đào thoát từ tay hắn, cũng chỉ có ma pháp của gã mới chân chính gây thương tích đến Dịch Vân. Ba người Khố Mã nếu không có hắn giúp đỡ, trận chiến này tuyệt không thể diễn ra dài dòng phiền toái như thế.

Cho nên, cái thứ nhất hắn muốn giết, là Tháp Khả Địch.

Dịch Vân giương mắt nhìn Tháp Khả Địch, trên mặt không biểu tình, thản nhiên nói: "Ngươi từng nói đem ta lăng trì xử tử, ta cũng lấy đó đáp lễ ngươi, cho ngươi thử tư vị tươi sống lột da, ngươi hiện tại hẳn hiểu được chút gì rồi chứ?"

"A…a…a!" Miệng Tháp Khả Địch không thể khép kín, chỉ biết kêu ai ai, trong ánh mắt phát ra một tia khẩn cầu, hiện tại trên người hắn truyền đến cảm giác nhức nhối thấu tim, hắn hy vọng Dịch Vân cho hắn chết một cách thống khoái.

"Ngươi từng nói qua, ngươi tinh thông trăm loại khổ hình thảm nhất phải không? Nói vậy người từng bị ngươi hành hạ đến chết không phải là ít…" Nói tới đây, khóe miệng Dịch Vân lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Nếu đã như vậy, ngươi nên nhấm nháp một chút cái tư vị chết không được, sống không xong này đi, từ từ mà chết!"(Khiếp thằng DV này ác quá)

Dịch Vân vừa dứt lời, chợt sau lưng có ba cổ kình phong đánh tới, đấu khí hình kiếm chia ba phần hướng ba bộ vị yếu hại mãnh liệt đâm tới.

Đột nhiên bị tập kích bất ngờ, Dịch Vân đương nhiên biết người đến sau lưng là ai, có chút ngoài ý muốn, cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn đã sớm để tâm đến ba người này, thân thể chớp nhoáng, chân đạp một cái, lấy một phương vị không thể tưởng, hiểm hiểm né qua ba đạo kiếm phong. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nhìn ba người trước mặt, Dịch Vân thản nhiên nói: "Ta rất kỳ quái, tại lúc ta nói chuyện với Tháp Khả Địch các ngươi có cơ hội chạy trốn, hiển nhiên các ngươi không thể bỏ qua cơ hội này. Thấy ta thủy hỏa song hệ ma pháp, các ngươi chẳng lẽ không sợ sao, vì sao không trốn?"

Còn lại hai người thấy Dịch Vân tránh thoát đợt đánh lén bất ngờ của họ, lập tức thối lui ra sau Khố Mã, hiện tại nghe ngữ khí lạnh nhạt hỏi, tùy ý tựa như bằng hữu, trong lòng dâng lên một cảm giác quỷ dị, hai tay cầm binh khí run run nhè nhẹ.

Trạng thái Khố Mã cũng không tốt gì lắm, hắn mặc dù là Năm sao cao giai võ đồ, cùng cấp Dịch Vân, nhưng chứng kiến hắn lấy sức một người đánh bại Năm sao đỉnh phong pháp đồ Tháp Khả Địch, hơn nữa đánh bại một cách tàn khốc, quay mắt về Dịch Vân, trong lòng hắn sợ hãi không nói nên lời.

Nếu thời gian thật có thể quay lại, hắn tuyệt không lập lại chuyện ép hỏi ma binh này, lại càng không muốn cùng Dịch Vân có cái gì quan hệ, cả đời không chạm mặt, hiện tại… đã quá muộn.

Mặt Khố Mã hiện lên vẻ dữ tợn, cười hắc hắc nói: "Chúng ta chạy trốn có tác dụng sao? Chỉ cần ngươi nói với nhà ta chuyện hôm nay, chúng ta ba người không chỉ khó thoát chết, càng bị gia tộc cực hình mà chết, cứ cho chúng ta phản bội gia tộc trốn đi, ngày sau cũng sẽ bị quân chấp pháp gia tộc không ngừng đuổi giết, sớm muộn vẫn là chết!"

"Cho nên, hắc hắc hắc, chúng ta chẳng qua cùng chơi với ngươi, chỉ cần ngươi chết, việc này sẽ vĩnh viễn không lan truyền ra ngoài, ngươi thật sự song hệ ma tu thì sao? Hiện tại ma lực của ngươi không nhiều lắm, chúng ta ba người cơ hội chém chết ngươi không thiếu, thậm chí bắt giữ ngươi thu ma binh vào tay nữa, hắc hắc!"

Nghe bọn họ đến thời khắc này còn nhớ việc ma binh trên người hắn, Dịch Vân khẽ cau mày, lạnh nhạt hỏi: "Ta chỉ hỏi các ngươi một vấn đề, các ngươi vì sao biết hôm nay ta vừa vặn trở lại học viện, thiết lập mai phục giết ta?"

Khố Mã nghe xong chỉ cười ha ha:"Buồn cười! Chúng ta làm thế nào biết ngươi khi nào mới có thể xuất môn? Trước kia theo đuôi Ngạc Đa Đồ tìm thấy thiết phường ngươi ở, luân phiên canh gác bên ngoài, cẩn thận quan sát giờ giấc làm việc của ngươi, cho tới hôm nay đợi ngươi rời Thiên Phong thành, chúng ta mới đi theo ngươi tới."

"Vốn đang khổ não phải dụ ngươi tới chỗ kín nào đó mới xuống tay, không ngờ ngươi tự mình đi vào rừng, cho nên tất cả đều do ngươi tự tìm chết, chết rồi chẳng trách được ai a, ha ha ha!"

Dịch Vân nghe vậy hơi chấn động, có chút hiểu ra…
Bình Luận (0)
Comment